Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh được viết bởi tác giả Tả Ninh, truyện xoay quanh một cô gái kỳ lạ, rất khác người. Cô lạ ở chỗ chỉ vì muốn tranh khỏi người đàn ông luôn  …
Xem Thêm

Beard ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Thi Thi của anh tuyệt đối trốn không thoát khỏi bàn tay anh, anh đã quyết định muốn quấn lấy cô cả đời rồi.

***

Giờ nghỉ trưa, Trình Thi Thi đang ngồi trên ghế đọc sách, Đường Tĩnh Di tìm ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tay chống cằm tâm sự.

Chợt cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lên tiếng hỏi Trình Thi Thi: “Thi Thi, cô cảm thấy cái người tên Johnson đó thế nào?”

Trình Thi Thi dời ánh mắt khỏi quyển sách, nhìn sang Đường Tĩnh Di ở bên cạnh nói, “Cũng không tệ lắm.”

Vì gần đây Trình Thi Thi bị Beard cuốn lấy rất chặt, thành ra Đường Tĩnh Di cùng Johnson khá gần gũi với nhau.

Anh Johnson này mặc dù hơi tẻ nhạt một chút, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng đối với cậu chủ Beard luôn trung thành, cẩn thận tỉ mỉ. Nghe Beard nói từ năm anh bốn tuổi đã biết Johnson hơn anh 2 tuổi, hai người vẫn duy trì quan hệ anh em khá tốt.

Cuộc sống thường ngày của Beard, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, không có chuyện gì mà không phải do anh giải quyết, theo như Beard nói, người hiểu anh nhất trên đời này chính là Johnson Terry, thậm chí so với cha mẹ của anh, cũng chính là Quốc Vương Dolly Ximiya, cũng không hiểu anh bằng anh ấy.

Đường Tĩnh Di bị Trình Thi Thi nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, vội cúi đầu lầm bầm nói: “Cô tuyệt đối đừng có suy nghĩ nhiều, tôi hỏi cô về cái người tên Johnson đó, cũng không có ý gì, chỉ là…. Chỉ là muốn biết xem người đó có đáng để kết bạn hay không…” Đúng là giấu đầu lòi đuôi.

Trình Thi Thi nhíu mày nhìn Đường Tĩnh Di.

Suy nghĩ nhiều? Cô có sao? Căn bản cô chẳng nghĩ gì cả, càng không nghĩ là điều Tĩnh Di vừa hỏi có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ là chột dạ? Khóe miệng Trình Thi Thi từ từ cong lên cười như không cười.

Vừa lúc đó, cửa phòng tài vụ đột nhiên xuất hiện một vóc dáng đàn ông.

Tóc vàng mắt màu xanh dương, âu phục giày da, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến! Trình Thi Thi dù bận tâm nhưng vẫn ung dung nhìn người đàn ông đang đi tới trước mặt cô.

Johnson lấy từ túi ra một lá thư, đưa cho Trình Thi Thi, “Cô Trình Thi Thi, là Vương tử Điện hạ bảo tôi giao lá thư này cho cô.”

Thư? Trình Thi Thi kinh ngạc nhận lấy lá thư.

Không biết con người đó muốn chơi trò gì, có lời gì không thể nói ngay trước mặt? Lại còn phải viết? Lại nói viết thì viết, sao không phải tự anh ta đến đưa cho cô, lại còn phải tìm người khác làm chim bồ câu đưa thư cho anh?

Trình Thi Thi mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi ra miệng.

Ngược lại Johnson – Người tới đưa tin chủ động giải thích nghi ngờ của Trình Thi Thi, “Vương tử Điện hạ sáng nay bị bệnh, cho nên không đi làm được.”

“Bị bệnh?” Đường Tĩnh Di ngồi một bên há to miệng, “Sao Điện hạ lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”

Johnson xoay mặt về phía Đường Tĩnh Di, “Trước mắt cũng không sao, chỉ là có chút phát sốt, cám ơn cô Đường đã quan tâm tới Điện hạ.”

Trình Thi Thi mở lá thư ra ở trước mặt hai người họ, lấy tờ giấy bên trong ra, giấy viết thư lại còn màu hồng, còn có cả mùi hoa hồng nữa.

Trình Thi Thi nhíu mày, đọc nội dung bức thư:

“Thi Thi thân yêu của anh!

Sáng nay đột nhiên anh cảm thấy khó chịu, cho nên không thể đến công ty cùng Thi Thi ăn cơm nói chuyện, còn có… Cái kia, mặc dù anh rất nhớ Thi Thi, muốn cùng Thi Thi ở một chỗ, nhưng anh thật sự không thoải mái, đầu óc mơ màng, ngay cả sức lực rời giường cũng không có, không biết không có anh bên cạnh, Thi Thi có cảm thấy cô đơn không? Nhưng anh cảm thấy rất cô đơn, lúc nào cũng muốn Thi Thi ở bên cạnh, cho nên mặc dù bây giờ anh không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng viết cho Thi Thi bức thư này.

Thi Thi, sau khi tan ca em có thể đến nhà anh được không? Nếu như không thấy em, anh sẽ chẳng còn dũng khí để chống lại bệnh tật. Nếu như thấy em rồi, anh nghĩ căn bệnh của anh cũng sẽ nhanh khỏe hơn một chút, híc híc híc… Em nhanh đến đây nha, đầu của anh lại bắt đầu đau rồi, tạm viết vài chữ gửi tới em lá thư này, anh vẫn luôn chờ em tới đó!

Đang rất cố gắng cố gắng dùng chút sức để nhớ đến em.

Ký tên: Beard của em.”

Thật khó có thể tưởng tượng á, cái người cao to như anh ta mà cũng có thể bị bệnh.

Johnson dễ dàng nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Trình Thi Thi, nhưng anh tuyệt đối không ngu ngốc nói cho cô biết toàn bộ quá trình” khó nhọc” để có thể sinh trận bệnh này của Vương tử Điện hạ.

Anh chỉ nói một câu, “Sau khi tan việc, tôi sẽ tới đón cô Trình Thi Thi.” Nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.

***

Vừa qua sáu giờ, dòng người liên tục xông ra khỏi văn phòng, Trình Thi Thi vừa ra cửa đã nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng trước chiếc xe Benz màu đen chờ cô.

Johnson Terry thấy Trình Thi Thi xuất hiện bên ngoài, ngay sau đó mở cửa xe, “Cô Trình Thi Thi, mời lên xe.”

Trình Thi Thi đứng yên như cũ nói: “Tôi đâu có nói đồng ý đi gặp anh ta.”

Johnson Terry khẽ nhếch miệng, “ Hay là cô tới thăm Điện hạ một chút đi, bệnh của Điện hạ buổi chiều độ nhiên trở nặng, nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc, cố ý chờ cô tới thăm mới chịu uống.”

“Bệnh tình trở nặng thì đi gặp bác sĩ, không chịu uống thuốc cũng là chuyện của anh ta, chứ không phải tới tìm tôi.”

“Cô Trình Thi Thi, cô không thể bỏ một chút thời gian quan tâm điện hạ sao?” Đầu năm theo hầu cậu chủ làm việc này đúng là không dễ chút nào, ngoài phục vụ cậu chủ nhà mình ra còn phải thay cậu chủ nói láo để tán gái.

Trình Thi Thi liếc mắt chiếc xe màu đen bên cạnh một cái, trong đầu bỗng chốc hiện lên khuôn mặt anh tuấn luôn mang theo nụ cười nồng hậu, cùng với lời vừa nói của Johnson Terry.

Bệnh của Điện hạ buổi chiều vừa trở nặng, nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc, cố ý chờ cô tới thăm mới chịu uống. . . . . .

Cô thở dài một tiếng, khom người ngồi vào bên trong xe.

Xe vững vàng trên đường lớn, Trình Thi Thi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ rốt cuộc vì sao mình lại đồng ý ngồi lên chiếc xe này, cô không phải căn bản là không muốn đi thăm con người đó sao?

Nhưng vì sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ ban đầu? Chẳng lẽ bởi vì nể mặt Johnson Terry? Cô thà cho rằng mình thật sự nể mặt Johnson, như vậy mới có thể bỏ qua được ý nghĩ sâu trong nội tâm rằng mình cực kỳ lo lắng cho bệnh tình của vị Vương tử Điện hạ kia.

Cô thừa nhận lần đầu nghe thấy Beard ngã bệnh thì đúng là lo lắng, sao anh lại ngã bệnh? Bệnh được có nghiêm trọng không? Cái này không chỉ là câu hỏi của Đường Tĩnh Di, mà cũng là của cô, đi thăm anh đi, một âm thanh vang lên trong đầu cô.

Nhưng cô lại không muốn để lộ phần lo lắng này ra ngoài, một mực chống lại âm thanh kia, cho rằng vì sao mình phải lo lắng cho anh ta như thế, cô không biết mà cũng không muốn biết. Cô chỉ biết, sự lo lắng của cô, nếu không muốn cô sẽ không xuất hiện ở bên ngoài, mà có thể tới phòng sách báo hoặc phòng làm việc của mình đợi trời tối, sẽ không để ý tới Johnson đứng bên ngoài đợi cô.

Xe một quẹo cái vào một tòa biệt thự xa hoa bên trong.

Đỗ xe xong, vừa đi vào biệt thự vừa nhìn, kiểu cách tráng lệ gấp hai mươi, bốn mươi lần ký túc xá của Trình Thi Thi vẫn còn dư.

Johnson dẫn đường, đưa Trình Thi Thi tới phòng ngủ, gõ nhẹ lên cửa vài tiếng, “ Điện hạ, cô Trình Thi Thi đã tới.”

Bên trong phòng lập tức truyền ra một giọng nói yếu ớt nhưng rất đỗi vui mừng, “Mau. . . . .Mau mời cô ấy vào.”

Cửa phòng đẩy ra, Trình Thi Thi nhìn thấy Beard nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn hồng hào đầy sức sống giờ phút này hiện rõ vẻ mệt mỏi, càu mày, hình như cố chịu sự đau đớn mãnh liệt nào đó.

Khi anh thấy Trình Thi Thi ở cửa, chân mày mới hơi giãn ra một chút, miễn cưỡng nở nụ cười, “Thi Thi. . . . . .Quả nhiên em tới thật, anh biết ngay là em… Em sẽ quan tâm tới anh mà.”

Thêm Bình Luận