Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh được viết bởi tác giả Tả Ninh, truyện xoay quanh một cô gái kỳ lạ, rất khác người. Cô lạ ở chỗ chỉ vì muốn tranh khỏi người đàn ông luôn  …
Xem Thêm

Thật sự là kí©h thí©ɧ chết người! Nhưng cô không biết là, thật ra ngày từ lúc anh ôm cô từ sau lưng, anh cũng đã dùng biện pháp hữu hiệu nhất, mời tất cả nhân viên trong thư viện ra ngoài, hơn nữa lại phái anh bạn trung thành nhất của mình là Johnson canh bên ngoài cửa, không cho bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào.

Anh biết ham muốn chiếm hữu của mình rất mãnh liệt, căn bẳn không muốn để ngoài mình còn có người thứ hai có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ mê màng gợϊ ȶìиᏂ của Thi Thi giờ phút này, cái này chỉ có thể một mình anh được độc chiếm, sao có thể chia sẻ cùng người khác?

***

Hai ngày nay dùng tiền bày ra bao nhiêu cơ sở ngầm, mãi đến trưa nay mới có thể biết chính xác địa điểm của cô, lại dùng tiền để khiến đám người trong thư viện này rời đi, để anh có thể bớt chút lo âu, muốn làm gì thì làm.

Buổi trưa thư viện vốn cũng không nhiều người, cũng không lãng phí công sức anh dọn dẹp sân bãi, chỉ còn người quản lý thư viện ngoài bốn mươi tuổi, nhưng mà cuối cùng anh vẫn dùng vẻ đẹp có một không hai của mình, thêm sở trường làm nũng tuyệt đỉnh thu phục thành công, tóm lại là có tài có sắc lại giả bộ đáng yêu ngay lập tức có thể khiến mọi việc vô cùng thuận lợi!

Thật ra thì anh cũng hoàn toàn có thể tự ra tay, tới phòng làm việc của cô cản bước cô, cho dù cô có chắp thêm cánh cũng không thoát khỏi, cũng chẳng cần phải bày tai mắt gì hết, nhưng dù sao thì anh tới công ty để làm việc, không phải tới để tán gái, cũng không thể bỏ lại công việc của mình mà theo đuổi phụ nữ, nếu ảnh hưởng đến công việc của Thi thi, chẳng phải tội lỗi càng lớn hơn sao?

Một đầu ngón tay đã không đủ, anh lại từ từ đưa thêm ngón thứ hai vào, mạnh mẽ xâm chiếm huyệt mật nhạy cảm của cô.

“Thi Thi, có thoải mái không?” Hai ngón tay cùng ở trong cơ thể không ngừng đi tới đi lui, “ Cho tới bây giờ chẳng lẽ em vẫn còn hy vọng anh sẽ thả em ra sao?”

Run lên một cái, trong nháy mắt, dịch yêu từ cơ thể cô bắn ra tung tóe. hoa huy*t kịch liệt co rúc, mυ"ŧ thật chặt lấy hai ngón tay của anh.

Anh biết thân thể của cô đã bị ngón tay anh vuốt ve đến cao trào, mặc dù vậy, anh cũng không có ý định bỏ qua cho cô ở đây, tiếp tục tấn công dồn dập vào huyệt mật mềm mại của cô, tiếp tục ra vào trong cơ thể cô.

Trình Thi Thi toàn thân mệt lả vô lực, dịch mật không ngừng chảy ra từ cơ thể cô.

Cô xụi lơ rũ chiếc cổ trắng ngần xuống, đập vào mắt là hai bầu ngực của mình đang bị hai tay của Beard xoa nắn đã trở nên đỏ bừng một mảng, đợt cao trào thứ hai bất ngờ ập tới.

Tiếp tục đút vào chừng hai ba lần nữa, cuối cùng Beard cũng lấy bàn tay đang vuốt ve nhũ hoa của trình Thi Thi, liếc mắt nhìn bàn tay kia đang ở trong cơ thể cô, rồi cũng nhanh chóng rút về.

Liếʍ mυ"ŧ hương vị ngọt ngào của dịch mật trong suốt như thủy tinh trên hai ngón tay, Beard thì thào bên tai Trình Thi Thi “ Thi Thi, sắp tới giờ làm chiều rồi, đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể làm bấy nhiêu đây trong này thôi.”

Nếu không phải còn giờ làm buổi chiều thì chắc chắn không cần phải nghĩ nữa, “ Chỉ là, bây giờ có thể coi là anh đã thỏa mãn cho em rồi chứ?” Làm cô lêи đỉиɦ tới hai lần, “ Em cũng nên đáp trả anh một chút được chứ?”

Đều do thời gian thật sự có hạn, khiến anh căn bản không thể nào thoải mái hưởng thụ thú vui trong thư viện này được.

Điều này khiến anh khó tránh khỏi chút chán nản, nhưng càng mong chờ nhiều hơn, “ Chiều nay đúng sáu giờ, ở cửa chính công ty, anh đợi em ở đó, nhớ rằng anh sẽ đợi em đến khi em xuất hiện mới thôi, nếu em dám không đến…” Beard dừng lại không nói nữa, để cho Trình Thi Thi tự mình suy đoán.

Nếu như anh có thể lựa chọn, anh hy vọng hai người cùng nhau cúp cả buổi chiều, ở lại nơi này làm chuyện anh muốn làm một mạch cho xong.

Nhưng anh cũng biết Trình Thi Thi coi công việc không gì sánh bằng, nếu anh vì nhu cầu vô độ của mình khiến cô không đi làm được, cô nhất định sẽ hận chết anh, mà anh thì không muốn cô hận anh.

Cho nên, anh chỉ có thể để tiểu đệ đệ đáng thương đang sưng tấy của mình tiếp tục kiềm chế chịu đựng.

Vì Beard có thể tìm được cô ở thư viện, vậy Trình Thi Thi cô cũng không cần thiết phải thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình.

Giờ tan tầm, cô bảo Đường Tĩnh Di về nhà trước, còn cô ở lại thư viện công ty đọc sách một mạch tới bảy giờ tối.

Ra khỏi thư viện, cô chuẩn bị tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dù buổi trưa Beard có nói hẹn cô, nhưng căn bản cô cũng chưa đồng ý nên đương nhiên không thể nào đến địa điểm hẹn được.

Nhưng mới vừa ra khỏi thư viện được vài bước, cô đã thấy gương mặt thở hổn hển của Vương tử Điện hạ Beard, vừa nhìn thấy cô đã không nói hai lời liền kéo cổ tay cô lôi đi, đồng thời hét lớn “ Anh biết ngay là em sẽ không ngoan ngoãn đến chỗ hẹn mà sẽ tới thư viện, quả nhiên bị anh đoán trúng? Anh đợi em từ năm giờ rưỡi đến bảy giờ rưỡi, em phải bồi thường cho anh hai giờ đồng hồ bị tổn thất tinh thần mới được.”

Trình Thi Thi không nói lời nào mà chỉ nhìn anh.

Bồi thường? Bảo cô lấy cái gì bồi thường cho anh?

“Đi! Chúng ta bây giờ cần phải tìm một chỗ nói chuyện.” Nói xong anh liền kéo cô đi về phía trước.

“Chỗ này không thể nói được sao?” Trực giác Trình Thi Thi không muốn cùng anh tìm chỗ khác.

Kẻ ngu cũng biết anh không chỉ đơn thuần muốn nói chuyện, đến lúc đó thua thiệt chỉ có mình cô.

“Cũng có thể.” Beard hé mắt nhìn Trình Thi Thi một chút, “Chỉ cần em không bận tâm anh muốn em ngay chỗ này, tuy bây giờ đã là lúc tan tầm nhưng vẫn sẽ có một số nhân viên ở đây làm thêm giờ, thỉnh thoảng trong này sẽ có không ít người qua lại.”

Anh thoáng nhìn xung quanh một lượt, “ Nếu em không để tâm lúc chúng ta đang làm chuyện đại sự bị người ta nhìn thấy, anh cũng không ý kiến gì, huống hồ chỗ này mà” này nọ” chắc sẽ là chuyện kí©h thí©ɧ lắm đây.” Hành lang thư viện cũng không thua kém bên trong thư viện là bao, “ Hơn nữa…” Sờ sờ cằm, anh bắt đầu tưởng tượng.

“Chúng ta đúng là vẫn nên đi thôi.” Trình Thi Thi rũ đầu xuống.

Cô sao có thể quên được? Vương tử Điện hạ này căn bản là tên vừa vô lại vừa háo sắc! Nói ba câu thì có đến hai câu liên quan tới nhau, cũng không hiểu tại sao trong đầu anh đầy những tư tưởng sắc dục, hay là trên đời này, tất cả đàn ông đều như vậy?

Nghe vậy, khóe miệng Beard từ từ kéo ra thoáng hiện một nụ cười, trêu chọc Thi Thi hẳn là một thú vui lớn trong cuộc sống của anh.

Kéo Trình Thi Thi vào thang máy, trực tiếp lên trên tầng cao nhất, cô vốn nghĩ anh sẽ lại túm cô vào nhà vệ sinh nam hoặc một phòng làm việc không có ai còn chưa khóa cửa, nhưng thực tế là anh không đến những chỗ ấy mà đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc, ngay cả cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Ngay lập tức, đập vào mắt Beard và Trình Thi Thi chính là tổng giám đốc Đồ thị đức cao vọng trọng.

Lúc này tổng giám đốc Đồ đang ngồi trên ghế làm việc của mình xem tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân người đi tới liền ngẩng đầu.

“Tổng giám đốc, thì ra anh vẫn còn ở phòng làm việc.” Beard nói với tổng giám đốc Đồ, không quên lộ ra một nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai.

“Là Vương tử Điện hạ Beard, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Tổng giám đốc để tập tài liệu xuống, đứng lên đón tiếp vị Vương tử điện hạ kia.

“Tôi cũng không phải tới tìm anh, chỉ là muốn mượn phòng làm việc của anh một chút, tôi cùng cô Trình Thi thi đây có chút chuyện cần xử lý, vốn là tôi cũng rất ngại mở miệng với anh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui khắp công ty rộng lớn trang hoàng này có nhiều người qua lại, mà chúng tôi lại không muốn ai quấy rầy, chỉ có văn phòng này của anh, cho nên…”

Anh gãi gãi đầu, “Tổng giám đốc, tôi nhớ không lầm thì hình như hiện giờ anh còn chưa đi ăn tối, sao anh lại không thương tiếc thân thể của mình như vậy? Coi như anh bận rộn chuyện công việc, một ngày có thể kiếm bạc tỷ, vì Đồ thị, vì nhân viên chúng ta, anh cũng không thể làm thân thể của mình mệt mỏi như thế được, mỗi ngày ba bữa cơm tương đối quan trọng, nếu anh không thường xuyên ăn cơm đúng giờ, ngày nào đó nhất thời ngã bệnh, chúng tôi đều sẽ cảm thấy đau lòng.”

Thêm Bình Luận