Mười năm xa nhà, cô vẫn thủy chung như một.
Nếu như nói, có cái gì bất đồng, đó chính là ước hẹn bốn năm trước, ngày hôm đó sinh nhật mười tám tuổi của cô. Cô còn nhớ rất rõ ràng, khi đó cô đang quét dọn phòng của Tứ điện hạ, đột nhiên, có người ở phía sau ôm chặt cô.
"Tiểu Mạt nhi của anh, anh nghĩ muốn em, em có nguyện ý đem chính mình giao cho anh không?"
Là Tứ Vương Tử! Anh đột nhiên thổi khí nóng lên mặt cô, làm cho cô hoảng hốt.
Tim đập mạnh và loạn nhịp, cô liền gật đầu với anh.
Cô không cho là mình có thể cự tuyệt anh, cô chỉ là người hầu, mà anh là chủ nhân của cô. Bổn phận của người hầu không phải là làm vui lòng chủ nhân sao? Cô thủy chung cho là như vậy.
Cho nên, anh muốn cô, cô liền cho. Chỉ là, cô không ngờ kết quả sẽ là như vậy, anh không dịu dàng với cô, anh làm cho cô đau đớn.
Cô tuyệt vọng kêu anh hãy dừng lại, nhưng anh không ngừng tổn hại cô, cô liền chạy trốn, anh liền đuổi theo.
Sau đó, anh nhìn thấy cô khóc, anh hôn cô, anh bắt cô phải làm ra đảm bảo với anh, thân thể của cô chỉ có thể thuộc về anh.
Anh muốn lời cam đoan từ cô, cô cũng chấp nhận.
Từ đó về sau, ban ngày, khi không có ai cô sẽ bị anh kéo tới chổ không người điên cuồng ân ái; buổi tối, anh sẽ lẻn vào phòng của cô, cho Mai Địch ăn thuốc ngủ, cùng cô suốt đêm ân ái.
Cô vẫn cho là quan hệ của bọn họ sẽ không có người khác biết được.
Nhưng quan hệ của bọn họ chỉ kéo dài tới nữa tháng thì nhị công chúa tới tìm cô. Vào thời điểm đó, cô ấy tự nhiên kéo cổ áo cô ra, nhìn vào dấu hồng ngân trên ngực và cổ cô, cười ra tiếng, " Vết hôn nhiều như vậy, anh tư của ta thật mãnh liệt nha?"
Cô không biết tại sao nhị công chúa lại phát hiện ra chuyện đó, là trong lúc vô tình bắt gặp? Hay là Tứ Vương Tử nói cho cô ấy?
Cố Mạt Lị cúi đầu, đỏ mặt.
"Hai người tại thời điểm đó, anh tư có mang bαo ©αo sυ không?" Bαo ©αo sυ? Cố Mạt Lị nhìn cô không hiểu.
Tắc Bố Lệ Na nhìn vẽ mặt khờ dại của Mạt Lị, cô muốn trợn trắng mắt lên, cô không biết nha đầu này sẽ có bộ dáng như vậy.
Trong đám người hầu của Hoàng thất, họ chưa bao giờ truyền thụ nhau kinh nghiệm này, vì tất cả mọi người cảm thấy không cần thiết.
Tất cả bọn họ đều đơn thuần tựa như một tấm giấy trắng.
Cô dám khẳng định, Cố Mạt Lị không biết bαo ©αo sυ là cái gì luôn.
Cô ấy không biết cũng không sao, "Cô chẳng lẽ không biết, cô và anh tư làm sự tình kia, cô phải biết là sẽ có thai chứ?" Nếu như ngay cả chuyện này cô ấy cũng không biết, đó mới là chuyện lớn nha!
"Mang thai sinh con?" Cố Mạt Lị hoảng hốt.
Ông trời. . . . . . Tắc Bố Lệ Na không chịu được ôm đầu mình, liền đưa cho cô một cái lọ màu trắng, "Cô cầm cái này đi."
Đây là cái gì? Cố Mạt Lị nhìn bình thuốc trong tay, ngạc nhiên.
"Dùng đầu gối cũng đoán được, anh tư không thể nào mang bαo ©αo sυ, đàn ông mà đều vì lợi ích của mình, căn bản không lo người phụ nữ của mình sẽ khổ sở. Nếu như có một ngày chúng ta mang thai, người chịu tội, xui xẻo nhất cũng chỉ là chúng ta mà thôi. Đàn ông không thương tiếc chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình."
Tắc Bố Lệ Na đưa bình thuốc vào tay Cố Mạt Lị, "Đó là thuốc tránh thai, khi qua kì kinh nguyệt, mỗi buổi tối đều uống một viên, cứ như vậy tuần hoàn, như vậy mới không có khả năng mang thai. Nếu uống xong cô có thể tới tìm ta, ta sẽ cho cô cái mới, không cần khách khí, cũng không cần cảm ơn ta. Đàn ông bọn họ không nhờ được, chỉ có những người phụ nữ chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, chỉ là, cô tốt nhất không cần nói với anh tư là ta cho cô thuốc. . . . . ."
Tắc Bố Lệ Na nhắc mắt với Cố Mạt Lị, "Tránh cho anh ta bảo ta xen vào việc người khác."
Sau khi Nhị công chúa đi, Cố Mạt Lị sờ sờ bụng mình, cô cảm thấy rất buồn.
Cô đơn thuần nghĩ cô và Tứ điện hạ làm chuyện đó là rất thân mật, rất riêng tư.
Nhưng. . . . . . Cô sẽ có con sao? Cô chưa từng nghĩ đến.
Cô biết cô không thể mang thai, cô chỉ là người giúp việc, căn bản là không có tư cách mang thai con cháu Hoàng gia.
Nhị công chúa cho cô thuốc, rất đúng lúc.
Cô cũng tuân theo lời của cô ấy..., vẫn luôn luôn uống thuốc, không bao giờ từ bỏ, mỗi khi uống hết, cô lại tới tìm Nhị công chúa.
Không chỉ cô ấy không muốn Tứ Vương Tử biết, mà cô cũng không muốn anh biết.
Cô uống thuốc, chính là uống bốn năm.
Cố Mạt Lị cầm cây lau nhà, chuyên chú lau sàn nhà.
Thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác, cô và tứ vương tử đã ở bên nhau được bốn năm rồi.
Qua mấy tháng nữa, cô sẽ phải rời đi, trở lại bên cạnh mẹ, cô và anh sắp kết thúc rồi.
Ngày chủ nhật của cuối tháng, Mai Địch có hỏi qua cô: "Mạt Lị, chưa tới năm tháng nữa bạn sẽ rời khỏi Hoàng gia, nếu như bạn rời khỏi đây bạn có lưu luyến ai không?"
Cố Mạt Lị cười nhạt, "Có, đó không phải là bạn sao?" Ngay sau đó, trong đầu cô không ngừng nhớ tới gương mặt tuấn mĩ kia.
Thật ra. . . . . . Trừ Mai Địch ra, còn có một người, cô lưu luyến không dứt.
Người kia có một đôi tay vô cùng thần kỳ, mỗi lần lướt qua phím đàn Piano, sẽ làm cho người ta say lòng người. Và mỗi lần hai tay anh lướt qua khắp toàn thân cô, người cô như có dòng điện chạy qua, làm lòng cô cực kì thoải mái.
Nhưng là, tên người đó cô tuyệt không nói ra, vĩnh viễn cũng không nói ra cho mọi người biết.
Ngay từ lúc đầu tiên cô nghe được tiếng đàn của anh thì lòng cô cũng bắt đầu giao động.
Cô không biết, cô chưa từng có cảm giác với ai như vậy. . . . . .
Cố Mạt Lị đem cây lau nhà bỏ vào thùng, trong thùng tràn đầy nước bẩn.
Cô lại lấy cây lau nhà ra, tiếp tục lau.
Trong khi cô đang lau nhà cô liền suy nghĩ đến lời nói của Mai Địch, nếu cô rời khỏi Hoàng thất, người cô lưu luyến nhất đó chính là anh.
Tại sao anh lại đi nước ngoài lâu như vậy, sao anh không nói với cô tiếng nào? Tối hôm qua anh cùng với cô cả đêm, tại sao anh lại không có nói với cô tiếng nào?
Khó trách tối hôm anh lại muốn cô mãnh liệt như vậy . . . . . .
Thì ra, anh biết rất rõ, bọn họ sẽ chia cách nhau nhiều tháng, mà cô. . . . . . Tới bây giờ mới biết được tin tức này.
Trong lòng của cô dâng lên một cảm giác mất mác.
Tại sao cô lại là người biết cuối cùng.
Kiệt Tư La đi nước ngoài đã được tám ngày, Cố Mạt Lị ở trong Hoàng cung bận rộn nhiều việc.
Hiện tại, cô vẫn như thường lệ, sửa sang lại các gian phòng của các điện hạ.
Mười lăm vị điện hạ, mỗi vị đều có một chổ ở riêng, mỗi phòng có thể so sánh với ‘phòng tổng thống’ của khách sạn năm sao, phòng ngủ, phòng khách, phòng thay quần áo, thư viện, Gym, . . . . . . Đầy đủ mọi thứ, chẳng những thoải mái xa hoa, mà còn tuyệt đối riêng tư.
Cô đang quét dọn phòng của Cửu điện hạ, trong phòng của anh ta còn có nhị công chúa Tắc Bố Lệ Na.
"Mạt Lị, cô xem báo bữa sáng chưa? Trên tờ báo có tin tức thú vị." Tắc Bố Lệ Na cầm tờ báo đưa cho Cố Mạt Lị.
"Tôi không có xem." Cố Mạt Lị dùng giọng nói dịu dàng, khẽ lắc đầu.
"Cô không có xem sao? Rất đáng tiếc nha." Tắc Bố Lệ Na cầm tờ báo đưa cho cô, "Vậy bây giờ cô xem đi."
"Nhị công chúa, tôi còn muốn trải giường cho Cửu vương tử. . . . . ."
"Như vậy. . . . . . Vậy cô trải giường đi, ta đọc cho cô nghe."
Tắc Bố Lệ Na ngồi trên ghế đối diện với Cố Mạt Lị, cầm tờ báo lên đọc, "Báo đưa tin, Tứ vương tử của Đa Lị, cũng là thiên tài piano, mọi người nghe âm nhạc của anh như nghe tiếng trời, 9:00 sáng ngày hôm qua, theo hành trình đã định anh đi đến Russia thủ đô Moscow (Mát-xcơ-va), đây là lần đầu tiên anh đến nơi đây. 8:00 giờ tối theo giờ địa phương của Moscow, anh biểu diễn tại Điện Kremlin, nơi đây có thể chứa hơn 6000 ngàn người, mọi người đều cảm phục cách đánh đàn tinh xảo, tuyệt dịu của anh. Buổi biển diễn được diễn ra hai phần ba thời gian thì cô ca sĩ nổi tiếng ở Russia xuất hiện, đột nhiên lớn tiếng tỏ tình với anh. Không ngờ, cô thổ lộ với anh, bị anh khéo léo từ chối. Đồng thời, Vương Tử Điện Hạ thông báo trước mặt 6000 ngàn người xem anh biễu diễn rằng anh đã có người trong lòng, cũng đã yêu đối phương nhiều năm. Hành động của Vương Tử Điện Hạ thoáng chốc làm cho mọi người xôn xao. Có thể đoán được, vô số những cô gái trên thế giới này đều vì tin tức của anh mà tan nát cõi lòng. . . . . ."