Cô dĩ nhiên không biết tất cả đều là vì thuốc ngủ.
Mà ly kỳ hơn là, mỗi khi cô ngủ ngon giấc thì Mạt Lị lại trở nên phờ phạt, rõ ràng là bộ dạng cô không có nghĩ ngơi tốt.
Thí dụ như hôm nay, khi cô nhìn vào gương mặt của Cố Mạt Lị, cô ngạc nhiên vì thấy được đôi mắt quầng thâm của cô ấy.
Cố Mạt Lị đang tập trung tinh thần lau cầu thang, nhưng nếu họ quan sát kĩ, sẽ bắt gặp đôi chân cô đang rung lẫy bẩy, giống như khó khăn lắm cô mới có thể đứng vững được.
Tối hôm qua cô bị Kiệt Tư La giằng co cả đêm, Cố Mạt Lị rất mệt mõi, nhưng hạ thể của cô lại càng đau xót hơn.
Cô chuyên tâm lau cầu thang, để làm cho mình không nghĩ tới cảm giác đau xót giữa hai chân.
Trong lúc đó, có một giọng nói ngọt ngào truyền tới phía sau cô: "Chào buổi sang Mạt Lị, Mai Địch." Cố Mạt Lị và Mai Địch quay đầu lại.
" Chào buổi sáng nhị công chúa." Thì ra Tắc Bố Lệ Na.
Cô ấy đang đứng ở dưới bậc thang, nhìn hai người.
Tắc Bố Lệ Na cười nhìn họ, đột nhiên cô suy nghĩ, giống như có chút kỳ quái nói: "Các cô. . . . . . Có hay không cảm thấy sáng nay hình như rất an tĩnh, giống như là thiếu đi chút gì, giống như hôm nay không có ồn. . . . . . Ừ. . . . . . Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như vậy đây?"
Cố Mạt Lị và Mai Địch liếc nhìn nhau, đều không có trả lời.
"Ta nghĩ ra rồi." Tắc Bố Lệ Na đánh một cái búng tay, bừng tỉnh hiểu ra, "Hôm nay anh tư của ta không có luyện đàn, sáng nay ta không nghe tiếng ồn ào, khó trách hôm nay an tĩnh như vậy." Cố Mạt Lị và Mai Địch nhìn nhau cười.
Sợ rằng cõi đời này, cũng chỉ có nhị công chúa cho là tiếng đàn của tứ điện ha là "ồn chết người".
"Ta thiếu chút nữa quên hôm nay anh tư của ta đã đi ra sân bay, hiện tại chắc đã bay tới nước Mĩ rồi. Tham gia cuộc thi lưu diễn của thế giới tổ chức, chắc ba tháng sau mới trở lại, trong nhà rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh." Tắc Bố Lệ Na nghĩ tới đây, hết sức vui mừng vỗ hai tay của mình.
Cô căm ghét âm nhạc cổ điển, cô cảm thấy âm nhạc hiện đại càng dễ nghe hơn.
Cố Mạt Lị nghe được lời của cô ấy nói..., tay lau cầu thanh không tự chủ được cứng đờ.
"Mạt Lị, cô. . . . . . Chẳng lẽ không biết anh tư ta hôm nay ra nước ngoài hả?" Tắc Bố Lệ Na nhìn Cố Mạt Lị, cô nhận ra phản ứng của cô ấy có thay đổi.
Cố Mạt Lị chỉ gật đầu, tiếp tục lau cầu thang.
"Anh tư ta chẳng lẽ không nói cho cô biết?"
Cố Mạt Lị lại gật đầu, như cũ tiếp tục lau cầu thang.
"Anh ta thật sự không có nói với cô?" Gương mặt Tắc Bố Lệ Na hiện lên vẽ không ngờ tới.
Ngược lại Mai Địch không thể tưởng tượng cười nói: "Nhị công chúa, Tứ điện hạ đi nước ngoài làm sao lại nói cho Mạt Lị!"
Mạt Lị và tứ điện hạ không có quan hệ gì, có chăng chỉ là quan hệ chủ tớ và người giúp việc, làm sao anh ta lại nói với Cố Mạt Lị?
Mai Địch cảm thấy nét mặt thất kinh của Nhị công chúa thật sự khoa trương.
Tắc Bố Lệ Na không để ý tới Mai Địch, vẫn nhìn Cố Mạt Lị, "Anh tư không nói với cô, chuyến lưu diển này phải tới gần nữa năm anh tư mới trở lại. Trong nhà trên dưới đã sớm truyền ra, gần đây TV, các tờ báo truyền thông cũng đã đăng lên sự kiện lần này, nếu anh tư không nói với cô, cô chẳng lẽ cũng không biết sao."
"Xin lỗi Nhị công chúa, bởi vì chúng tôi với những người trong cung ít qua lại, cũng rất ít khi xem ti vi, tin tức báo chí, cho nên chúng tôi không biết tứ điện ha đi nước ngoài, hôm nay nếu không phải nghe cô nói, chúng ta cũng không biết." Trả lời Tắc Bố Lệ Na là Mai Địch người đứng bên cạnh Mạt Lị.
Tính cách cô và Mạt Lị đều hướng nội không tiếp xúc với ai. Trong hoàng cung các cô chỉ làm tốt bổn phận của mình, không có bạn bè khác, cũng không cần nhất thiết phải kết giao bạn bè.
Thấy mọi người đang tán gẫu, các cô đều tránh qua một bên, tiếp tục làm công việc của mình, quyết không lười biếng, buổi tối khi kết thúc công việc liền tắt đèn đi ngủ, hoàn toàn không có bất kỳ không gian nào thuộc về mình, trừ khi bọn họ nghĩ ngơi, nhưng thời gian nghĩ ngơi cũng là vì muốn hoàn thành cho công việc ngày mai được tốt hơn.
Vì vậy, họ không biết cũng không có gì lạ.
Nhưng là, Tắc Bố Lệ Na nghe câu trả lời của Mai Địch, vẫn như củ không thể chấp nhận được.
Cô thực sự không hiểu anh tư rốt cuộc là ngĩ như thế nào, tại sao lại không nói với Mạt Lị, cô không nghĩ là anh tư quên nói, nhưng mà nhìn tình hình của Cố Mạt Lị thật sự là cô ấy không biết, làm cho cô cũng không biết nói gì nữa.
Tắc Bố Lệ Na không thể tưởng tượng nổi lắc đầu than thở, bước đi về phía phòng của mình.
Trong đầu cô nhanh chóng tính toán, cô sẽ hỏi anh tư rõ ràng, rốt cuộc trong đầu anh ta nghĩ cái gì.
Mai Địch đợi bóng dáng của nhị tiểu thư đi khuất cô nhìn xung quanh không có ai sau đó cười thật tươi: "Thật tốt, Tứ điện hạ đi hơn ba tháng mới trở về. Nói như vậy, tôi thời gian ít nhất là 90 ngày không bị anh ta bốp mông, hì hì. . . . . . Tốt, rất tốt!"
Cố Mạt Lị sinh ra ở Đài Loan trong một gia đình hết sức bình thường.
Ba của cô tên Cố Chấn Viễn làm nhân viên cho một công ty xây dựng có quy mô nhỏ, mẹ là Lâm Tú Anh là người vợ đảm đang, là một bà chủ của gia đình, nhà cô không tính là giàu có, nhưng cũng coi như là hòa thuận vui vẻ.
Ấn tượng sâu nhất của cô là cha mẹ của cô cực kì ân ái làm cho người ta hâm mộ cùng ghen tị, họ rất cưng chiều cô. Vô luận công việc của ba mệt mõi đến cở nào, mỗi tuần đến ngày chủ nhật ba cô lại dẫn cả gia đình đi khu vui chơi, ăn uống, cực kì vui vẽ.
Vậy mà, năm Cố Mạt Lị mười tuổi, tai họa lại ập đến với gia đình cô, bởi vì tai họa bất ngờ này, làm cho ba của cô phải ra đi vĩnh viễn bỏ lại cô và mẹ cô.
Bởi vì Cố Chấn Viễn là cô nhi, người chị duy nhất của Lâm Tú Anh lại gả đi nước ngoài, theo bên cạnh Lâm Tú Anh chỉ có một đứa con gái chưa trưởng thành, Lâm Tú Anh ở Đài Loan có thể nói là không nơi nương tựa.
Tiền của bọn họ dành dụm đem đi làm tang lễ cho ba cô, làm cho hai người không còn đồng nào nữa, chị của mẹ cô lấy chồng ở Đa Lị nghe tin tức như vậy liền giang rộng vòng tay ra đón họ.
Bà ấy chân thành mời hai mẹ con cô đến ở, để dễ dàng chăm sóc, đồng thời làm cho Lâm Tú Anh bắt đầu một cuộc sống mới, thay đổi làm một con người khác xưa, tránh để cho bà nhìn vật nhớ người.
Ban đầu Lâm Tú Anh từ chối ý tốt của chị mình, bà ấy cũng không muốn chị mình có thêm phiền toái, sau đó, chị mình hết lời khuyên, bà mới mặc kệ cho chị mình an bài.
Sau khi Cố Chấn Viễn qua đời được bốn tháng, bà mang theo Mạt Lị đi máy bay đến Đa Lị.
Chị của Lâm Tú Anh chăm sóc hai người rất tốt, cũng giúp đở cho bà rất nhiều.
Cố Mạt Lị sau khi ở nhà dì, dì của cô còn đăng kí cho cô được đi học, để cho cô tiếp tục đọc sách.
Mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng năng lực học tập của trẻ con quá mạnh, dễ dàng chấp nhận khó khăn, không tới nửa năm sau, cô cũng đã có thể nói chuyện lưu loát như người ở đây.
Dượng của cô là người tóc vàng mắt xanh cũng yêu cô vô cùng, hai chị họ đối xử với cô rất tốt và thân thiết với cô hơn.
Ở nhà dì, cô lại có được cảm giác một nhà ba người vui vẽ của ngày xưa.
Chỉ là, sau khi ba qua đời được một năm, cô đã tình cờ nghe được cuộc đối thoại của mẹ và dì.
"Tú Anh, Pháp Luân tiên sinh là người rất tốt, là phó giám đốc của một công ty mậu dịch, sự nghiệp thành công, là một người tài, nhờ ta hẹn em đi gặp một lần mặt, ăn bữa cơm như thế nào?" Giọng nói của dì xuyên qua cửa gỗ, đi vào trong tai của cô.