"A. . . . . ." Đau quá! Dù đã được làm dịu trước, cô vẫn cảm thấy hạ thân tê dại, đau đớn.
Phân thân Kiệt Tư La rút ra, rồi lập tức cắm trở về, bụng của Mạt Lị liền nhô lên giống như bánh bao.
Thật ra thì Mai Địch nói không sai, tứ điện hạ quả thật ở sau lưng của mọi người đùa bỡn cô, cho nên người khác mới chưa từng thấy qua, về phần tại sao anh đặc biệt làm như vậy với cô, cô cũng không biết.
Bởi vì, anh đối với ai cũng ăn đậu hũ, nên không sợ bị người nhìn thấy. Chỉ riêng với cô, anh muốn cô là của riêng mình anh, mãnh liệt hung hăng muốn cô một lần rồi lại một lần, cho nên khi người khác không nhìn thấy anh mới xuống tay với cô.
Liền thí dụ như giờ phút này.
Kiệt Tư La từ khi ra đời tới nay, liền đùa giỡn với các cô gái, anh đùa giỡn họ, chỉ là thuần túy xem phản ứng sợ hãi, đáng yêu của họ.
Nhưng người anh muốn đùa giỡn cả đời, không biết nhàm chán, cũng chỉ có một mình tiểu Mạt nhi của anh mà thôi.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Mạt Lị, đem hai chân của cô để trên vai mình, làm cho anh tiến vào càng sâu hơn.
Mỗi một lần đút vào, mang theo sự rung động.
Ánh trăng chiếu rọi lên hai người đang quấn quýt nhau, làm cho hai người càng thêm mờ ảo.
Ánh mắt Kiệt Tư La nhìn dung nhan kiều diễm của Cố Mạt Lị, anh vĩnh viễn sẽ không quên, mười năm trước anh lần đầu tiên gặp cô.
Khi đó, cô mười hai tuổi, là một trong số người ở mà hoàng cung thuê để làm vườn. Trong nhiều người như vậy, cô nhỏ nhắn trộn lẫn vào trong đám đông, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cô.
Cô giống như một khối nam châm, hấp dẫn sự chú ý của anh.
Ngay từ lúc cô mười hai tuổi, anh không chỉ yêu sự hồn nhiên của cô mà yêu luôn thân thể cô, nhưng anh biết cô còn quá nhỏ, không phải là thời điểm thích hợp để ra tay.
Vì vậy, anh liền bắt đầu yên lặng bảo vệ cô, chờ đợi cô lớn lên.
Mỗi khi anh thấy bóng hình xinh đẹp bận rộn của cô, anh kích động muốn điên cuồng áp đảo cô ngay lập tức.
Cho đến sáu năm sau, sinh nhật mười tám tuổi của cô, sự chờ đợi của anh đã tới cực hạn, cô có thể ví như là cây ăn quả đã đến độ trưởng thành cần người cung cấp, thì anh đã hết khả năng nhẫn nhịn nữa rồi, anh đã ao ước cô từ rất lâu.
Đến bây giờ anh mới cảm thấy thật khó tin, anh thế nhưng lại đối với một cô gái mười hai tuổi vừa thấy đã yêu, khi đó cô căn bản là một đứa bé, còn trẻ trung và non nớt.
Vậy mà, chính anh còn không tin tưởng vào mình? Đây không phải là sở thích của anh!
Cố Mạt Lị không kiềm chế được, dưới sự luật động của anh mà phát ra thanh âm rên rĩ mê người.
Kiệt Tư La nhìn đóa hoa của cô đã tới cực hạn, dũng đạo của cô nhỏ hẹp, làm cho anh cực kì sung sướиɠ.
Cố Mạt Lị cảm thấy nữa người dưới của cô hoàn toàn bị lắp đầy, đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, đánh thẳng vào giác quan mẫn cảm của cô.
"Ừ. . . . . ." Càng lúc tiếng ngâm nga của cô càng lớn, cô đã không còn khống chế được thanh âm của chính mình.
Đôi mắt cô nửa khép nữa mở, đầu cô liên tục lắc lư, trong lúc lơ đãng, cô nhìn đến chiếc giường cách đó không xa, cô nhìn thấy Mai Địch đang nằm, cô lập tức biến sắc, "Không, không cần. . . . . . Không cần cử động nữa . . . . . Mai địch, Mai Địch cô ấy ở đây. . . . . ."
Toàn thân cô bao trùm trong kɧoáı ©ảʍ, ý loạn tình mê, nhất thời làm cho cô quên mất trong phòng còn có một người đang tồn tại.
Mai Địch nằm ngủ đối diện với cô, điều này làm cho cô bối rối, nếu bọn họ phát ra âm thanh làm cho Mai Địch nghe được vậy thì càng phiền to.
Nhưng Kiệt Tư La vẫn luật động không ngừng, trái ngược với những gì cô nói anh càng gia tăng tốc độ nhanh hơn.
Cô vội vàng dùng tay che miệng mình lại, tránh cho mình phát ra tiếng vang ngoài ý muốn.
Vậy mà, Kiệt Tư La lại lấy tay che miệng của cô ra, "Em muốn kêu liền kêu, không cần che."
Anh lại cười nịnh nọt nói với cô: "Anh đã đút thuốc cho Mai Địch, cô ấy tuyệt đối sẽ ngủ tới sáng, mặt trời lên cao cô ấy cũng chưa tĩnh lại, cho nên, anh và em không cần bận tâm tới cô ấy, muốn làm gì thì chúng ta cứ tận tình làm."
Hai mắt Cố Mạt Lị trừng lớn, "Điện hạ. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài lại đút thuốc cho Mai Địch hả?"
Anh thế nhưng lại đút thuốc ngủ cho Mai Địch! Đây rốt cuộc là lần thứ mấy rồi hả?
"Nếu không thì sao đây?" Kiệt Tư La hoàn toàn không quan tâm, "Chẳng lẽ em lại muốn cho cô ấy đứng ở bên cạnh quan sát chúng ta ân ái à?"
Anh "yêu" tiểu Mạt nhi bao nhiêu năm, thì anh đút thuốc cho Mai Địch bấy nhiêu năm, bằng không cô ở trong phòng ngủ cùng với một người khác, anh làm sao không có chút kiên kị muốn làm gì thì làm?
Về việc cho Mai Đích ăn thuốc ngủ, chính là anh ăn trộm thuốc trong phòng thí nghiệm của em trai anh Bát điện hạ.
Thật ra thì, anh cũng muốn quan minh chính đại đi lấy thuốc, nhưng mà em trai anh lại hỏi lí do anh dùng thuốc. Nếu anh không nói, nhất định sẽ bị tên kia cầm chân, nếu anh nói ra, không tới hai ngày, dưới cái miệng rộng của em trai anh tin tức này sẽ truyền đi khắp nơi, làm cho ai ai cũng biết, lúc đó anh không phiền chết mới là lạ.
Thay vì như thế, anh trực tiếp đi trộm là tốt nhất, thần không biết quỷ không hay, so với đi ra ngoài cung mua thuốc thì càng ổn thỏa hơn.
Cho dù Kiệt Tư La không quan tâm, nhưng Cố Mạt Lị vẫn cực kì lo lắng.
Không biết anh cho Mai Địch ăn thuốc, có thể hay không sinh ra tác dụng phụ, vậy thân thể của cô ấy có ảnh hưởng gì không? Cô rất lo lắng cho bạn mình.
Nếu không phải Tứ điện hạ ban đêm người vắng vẻ mới tới gian phòng của cô, cùng với cô ân ái, thì chắc chắn Mai Địch sẽ không bị móm thuốc.
Tâm tính Cố Mạt Lị thiện lương làm cho cô sinh ra cảm giác ấy nấy với Mai Địch, bởi vì cô ấy bị móm thuốc, nguyên nhân là xuất phát từ cô, mặc dù đó không phải là đều mà cô mong muốn.
Kiệt Tư La hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hạ thể mãnh liệt ra vào, anh luật động mãnh liệt ngay cả chiếc giường cũng phát ra tiếng.
Qυầи ɭóŧ của cô đang mắc ở trên cổ chân trái, theo luật động của anh làm cho nó cũng lay động.
Anh đem áo quần áo của cô cởi ra, thân thể Cố Mạt Lị không một mãnh vải che thân hiển hiện trước mắt anh, làm cho anh lóe mắt.
Hơi thở của cô hổn hển.
Vật cực đại giữa hai chân Kiệt Tư La đâm vào bên trong của cô, hai tay anh mân mê đôi nhũ hoa của cô.
Hoắc Mỗ Tư chế thuốc uy lực kinh người, một chút bột cũng đủ làm cho Mai Địch ngủ say tới bảy giờ sáng hôm sau, một mảnh viên thuốc có thể làm cho cô ngủ mê mang nhiều ngày.
Anh nhớ lần đầu tiên anh móm thuốc cho cô ấy, anh chưa biết được công dụng của nó, anh cho cô ấy uống hết một viên thuốc, kết quả Mai Địch ngủ mê mang, làm cho Cố Mạt Lị lo lắng không thôi, mời bác sĩ đến chữa trị cho cô ấy, tra xét hơn nửa ngày lại không có bất kỳ kết luận nào, cô không thể làm gì khác hơn là ngày ngày truyền dịch cho cô ấy, để tránh cho cô ấy nhiều ngày ngủ mê mang, thân thể sẽ chịu không nổi.
Tám ngày sau, Mai Địch tỉnh lại, thân thể cũng không hề một tia khó chịu hoặc di chứng nào, kể từ sau chuyện đó anh liền rút ra kinh nghiệm.
Kiệt Tư La thông qua chuyện này, nắm giữ được lượng thuốc, anh vẫn đút thuốc cho Mai Địch, nhưng lại không làm cho cô ấy ngủ mê mang nữa.
Mặc dù Cố Mạt Lị hết sức nhẫn nại làm cho chính mình không phát ra âm thanh nào, nhưng cô vẫn không thể nào tránh được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cô tự động luật động theo quy luật của anh, khó giữ được làm cho lời nói ra khỏi miệng: "A. . . . . . Thật sâu. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ."