Tắc Bố Lệ Na cãi lại, Quốc vương giương cánh tay lên, trịnh trọng ra lệnh "Đừng có mà lèo bèo, cứ như vậy quyết định, lão Tứ, lão Lục, Tiểu Thập Nhị, ba cặp cùng nhau cử hành hôn lễ, bất luận kẻ nào cũng không được dị nghị."
Đầu óc Cố Mạt Lị loạn cả lên, Vương hậu nói để cho cô và Tứ điện hạ kết hôn sao? Cô không có nghe lầm đó chứ.
Cô thật sự được kết hôn với Tứ điện hạ sao? Cô thật sự trở thành vợ của anh sao? Cô là vương phi sao? Cô là thần trí đang mơ hồ hay là cô đang nằm mộng!
Sau đó Quốc Vương hạ lệnh tuyên bố với mọi người trong cung, Tứ điện hạ Kiệt Tư La và Cố Mạt Lị sắp kết hôn, và cũng ngay trong đêm hôm đó, Cố Mạt Lị liền danh chính ngôn thuận vào phòng của anh ở.
"Điện hạ, thật xin lỗi." Cố Mạt Lị vùi vào trong ngực anh nhỏ giọng nói.
"Tại sao em lại nói xin lỗi với anh?" Kiệt Tư La ôm cô, anh cảm giác kỳ quái.
"Chuyện của chúng ta bị Quốc vương và Vương Hậu bắt gặp." Đều là lỗi của cô, có thể là do cô kêu quá lớn tiếng, mới làm cho người ta nghe được! "Làm hại anh không thể không lấy em!" Hoàng tử lại bắt buộc phải kết hôn với một người làm, đây tất cả đều là lỗi của cô!
"Ngu ngốc." Kiệt Tư La cưng chìu hôn lên trán cô, cười nói.
"Điện hạ rõ ràng yêu mến cô gái kia, nhưng anh lại không thể cưới cô ấy, mọi người bắt buộc anh phải cưới em, đây tất cả đều là lỗi của em, em thật xin lỗi anh."
Cô không ngừng tự trách mình, cô nghĩ tới Tứ điện hạ từng nói với Nga La Tư rằng anh đã có người trong lòng, làm cho trong lòng cô càng áy náy hơn.
Tại sao lúc đó cô lại kêu lớn tiếng như vậy? Cho là cô rất thoải mái đi, cô cũng không cần kêu lớn tiếng như vậy chứ!
Kiệt Tư La nâng cằm của cô lên, anh nheo mắt lại nhìn cô chợt anh liên tiếng mắng cô: "Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!" Sao anh lại gặp một người phụ nữ ngu ngốc như cô chứ.
Cố Mạt Lị bị anh mắng tâm tình cực kì sa sút, tại sao anh lại mắng cô ngu ngốc? Nhìn cô rất đần sao?
Coi như là cô đần, đó cũng không phải là cô cố ý, anh cũng không cần thiết phải mắng cô như vậy chứ? Cô thấy uất ức liền nhắm mắt lại, sau đó, vùi ở trong ngực anh, bất tri bất giác cô liền ngủ đi.
Anh ôm cô, không lâu sau anh cũng tiến vào mộng đẹp.
Đây là lần đầu tiên, cô ngủ qua đêm ở phòng anh, mà không có ân ái với anh.
Sáng ngày hôm sau, Kiệt Tư La ngủ dậy, liền chạy đến phòng Tắc Bố Lệ Na, tìm cô ấy đánh cờ.
Hai người đang đánh cờ, Kiệt Tư La suy nghĩ bước tiếp theo nên đánh thế nào, thì Tắc Bố Lệ Na cong đôi môi đỏ mọng lên, một câu hai nghĩa hỏi anh: Anh tư, bước kế tiếp anh định đi như thế nào?"
Kiệt Tư La nhặt lên một con cờ, vẻ mặt không thay đổi, nhưng cũng một câu hai nghĩa trả lời: "Anh đã sớm đem quân cờ bố trí ổn thỏa, còn đi như thế nào? Trước mắt cũng chỉ có thuận theo tự nhiên mà thôi." Dứt lời, con cờ rơi xuống, đồng thời ăn con ngựa của cô.
"Anh tư, anh quả nhiên âm hiểm!" Tắc Bố Lệ Na tức giận mắng.
"Có không? Anh chỉ là ăn em một con ngựa mà thôi."
"Anh biết em không phải có ý này." Tắc Bố Lệ Na nghiêm mặt "Anh tự nhiên vô sỉ đến nổi lợi dụng người một nhà nha!"
"Em gái, cơm có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói lung tung." Kiệt Tư La rất vô tội, rất vô tội nháy mắt với cô.
"Anh tỉnh lại đi, đừng có giả bộ với em." Tắc Bố Lệ Na không đánh cờ nữa, nhìn chằm chằm anh, "Ngày hôm qua anh biết rất rõ lúc bửa tiệc kết thúc, chúng tôi sẽ chạy đến phòng tiếp khách bàn bạc về đám cưới của Lão Lục, và tiểu nhập nhị. Nhưng anh lại cố ý nói với chúng tôi anh luyện cầm, chờ anh luyện cầm xong, anh mới có thể tụ họp cùng chúng tôi. Thậm chí trước khi anh đi, anh đã hứa với mẫu hậu luyện cầm xong sẽ gặp chúng tôi. Nhưng kết quả, anh căn bản không có đi, ngược lại làm cho chúng tôi thấy được anh ở trong phòng luyện cầm làm được chuyện tốt gì!"
"Anh là không kiềm lòng được." Chỉ cần anh và tiểu Mạt nhi ở cùng một chổ với nhau, anh sẽ không khống chế được nữa người dưới của mình, đây cũng là chuyện anh rất bất đắc dĩ nha, "Lại nói, anh như thế nào biết được mọi người sẽ tới phòng tìm anh?" Anh cũng không phải là tiên tri, anh là vô tội có được hay không?
"Chúng tôi ở phòng khách chờ anh, nghe được tiếng đàn đã ngừng, đợi nữa ngày anh vẫn chưa có tới, chúng tôi còn cho là anh xảy ra chuyện gì nữa chứ, cho nên mẫu hậu không thể làm gì khác hơn là dẫn chúng tôi đi tới phòng tìm anh!"
Vốn là mọi người đang thảo luận đám cưới của Lão lục và Thập Nhị hoàng tử, làm sao cho hôn lễ lần này phải cực kì hoàng tráng và long trọng.
Đang trò chuyện nữa chừng tiếng đàn bỗng nhiên ngừng lại, mọi người tưởng là anh ta sẽ xuất hiện, nhưng chờ mòn mõi vẫn không thấy anh ta, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm, nhưng họ cũng không thể nào ngờ, anh lại làm ra một màn như vậy.
"Cách âm trong nhà không tốt sao? Tiếng đàn ngừng các ngươi cũng có thể nghe được?" Kiệt Tư La không thể tin được hỏi.
"Tiếng đàn của anh khắp hoàng cung đều nghe được, chúng tôi cũng không phải là người điếc, đem lổ tai chặn lại cũng có thể nghe được, anh có biết hay không tiếng đàn của anh có bao nhiêu người không thích nghe?"
"Anh không biết, anh đàn rất khó nghe sao? Thật là làm khó cái người, ha ha." Anh cười thật tươi.
"Anh rõ ràng là có âm mưu, cố ý để cho chúng tôi bắt gặp." Cô nói chắc như đinh đóng cột.
"Trời đất chứng giám, anh làm sao lại để cho mọi người thấy hình ảnh kia? CHuyện đó đối với anh cũng không có ích lợi gì?" Anh cũng không phải cuồng biếи ŧɦái.
"Có chổ tốt gì, anh so với ai hiểu rất rõ ràng!"
"Em gái, em không cảm thấy lời nói của em rất mâu thuẫn sao? Em nói tiếng đàn ngừng mọi người cũng có thể nghe được, như vậy trong phòng luyện đàn truyền ra tiếng vang khác, chẳng lẽ mọi người không nghe thấy sao, lấy tài trí thông minh của mọi người, một khi nghe được âm thanh đó cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra bên trong đang xảy ra chuyện gì, làm sao mọi người còn chạy vào?"
"Anh đã sớm tính toán rất cẩn thận, biết chúng tôi ở ngoài có thể nghe được những gì, không nghe được những gì, anh lại còn dùng từ "không cẩn thận" quên khóa cửa phòng, mới cho chúng tôi đi vào được, vừa lúc bắt gian các người đang "vụиɠ ŧяộʍ"."
"Em gái, em cho rằng đây là âm mưu của anh, vậy anh nói nhiều cũng vô ích, em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, anh không muốn cải nhau với em." Kiệt Tư La bất đắc dĩ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt cực kì oan uất nhưng giàu lòng bao dung.
"Ít nói nhảm, anh không phải không cùng em cải cọ, mà là bị em vạch trần, căn bản không phản bác được." Tắc Bố Lệ Na nói tiếp.
"Em gái em thật lợi hại." Khuôn mặt tươi cười của Kiệt Tư La tựa như dỗ em bé, giống như đang nói: "Em ngoan, em đáng yêu nhất." Thiếu đều chưa đưa kẹo cho người ta thôi.
"Anh tư, âm mưu của anh không sáng tạo gì nha." Cô nghịch sợi tóc, tố giác anh.
"Âm mưu của anh không sáng tạo không quan trọng, quan trọng là có thể đạt được mục đích là tốt rồi." Anh bình thản nói lên quan điểm của mình.
Tắc Bố Lệ Na vạch trần anh "Anh nhìn ra được tính cách của mẫu thân, chỉ cần mẫu thân phát hiện ra anh và người làm có gian giếu, mẫu thân sẽ kêu anh cưới cô ấy, mà phụ vương lại nghe theo mẫu thân đưa ra mệnh lệnh, Mạt Lị sẽ không cách nào cự tuyệt. Xảy ra chuyện như vậy, cô ấy là một người đơn thuần sẽ sinh lòng áy náy, cho là mình phạm vào sai lầm lớn, vì ngăn ngừa danh dự của anh bị tổn thương, liên luỵ Hoàng thất hổ thẹn, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện gả cho một kẻ háo sắc là anh, để cứu vãn tất cả." Kiệt Tư La chỉ bình tĩnh mà nghe cô nói, sau đó anh mỉm cười.
"Anh tư, đạt được mục đích anh nhất định rất vui vẻ đi? Anh có thể hay không chỉ chiêu gì đó cho em sử dụng với?" Tắc Bố Lệ Na chợt nói.