Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc, một câu chuyện thú vị giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Cô không dám khẳng định đây là tình yêu! Năm cô 12 tuổi, cô p …
Xem Thêm

Cô vô cùng yêu thích bộ dáng đánh đàn của anh, mê người cực kì làm cho cô không dời tầm mắt, nhưng cô biết mình là người làm, mỗi ngày đều có rất nhiều công việc, không có thời gian nhiều, bởi vậy cô không cho phép cô rãnh rỗi, nghe anh đánh đàn hoàn toàn là một loại xa xỉ, cho nên cô chưa từng chủ động đi qua phòng luyện đàn của anh, mỗi lần cô ở phòng luyện đàn của anh, đều là do anh ép buộc tới.

Lúc Kiệt Tư La mười sáu tuổi anh liền nhận được vô số giải thưởng quốc tế, tất cả mọi người đều nói anh là nhân tài trăm năm khó gặp, khi anh đoạt giải thưởng quốc tế lần đầu tiên thì mọi người chỉ chú ý tới tướng mạo và xuất thân của anh, cho đến khi anh đoạt giải càng nhiều, mọi người mới bắt đầu chuyển tầm mắt xem anh biểu diễn. Mà khi anh vẫn chưa tới mười bảy tuổi, anh đã ôm tất cả giải thưởng quốc tế, anh xuất sắc được mọi người hoan hô, mà làm cho người ta sợ hãi là chỉ trong một đêm, anh đã trở thành minh tinh của toàn cầu.

Thật ra bốn năm trước, khi Tứ điện hạ nói anh muốn cô thì trong lòng cô rất vui vẻ, cực kì vui vẻ, bởi vì được người mình sùng bái muốn mình đó là một may mắn.

Chỉ là Cố Mạt Lị không có lòng tham đối với Tứ điện hạ, nên cô cũng chưa từng ảo tưởng anh muốn cô là vì thích cô. Anh có lẽ không ghét cô, nhưng anh là hoàng tử, mà cô chỉ là người giúp việc, anh làm sao có thể thích một người bình thường như cô?.

Cô phải biết tự lượng sức mình, đó là điều cô hiểu rõ nhất.

Bóng đêm mông lung, Cố Mạt Lị dựa sát vào song cửa sổ, ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ.

Trăng sáng đã bị mây đen che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy những cành cây lay động trong gió.

Trên bệ cửa sổ hoa hồng đã qua thời kì nở hoa, muốn đợi nó nở hoa lần nữa, chỉ có thể là năm sau.

Ngày hôm qua, cô nhận được lá thơ mẹ gửi tới.

Mẹ nói cho cô biết tất cả đã chuẩn bị xong, phòng ốc đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ đợi ngày cô về nhà. Vivian học rất giỏi, tháng trước đã được giáo sư bổ nhiệm làm lớp trưởng, mỗi lần gia đình đi họp phụ huynh thầy giáo khen không tiếc lời.

Trong lá thư còn kèm theo tấm hình.

Trong hình, mẹ dựa vào trong ngực Lai Nhĩ tiên sinh, cười thật ngọt ngào, bên cạnh hai người còn có một bé gái tám tuổi, đây là em gái cùng mẹ khác cha của cô Vivian.

Không biết tại sao, cô nhìn tấm hình ba người, mắt cô rơi lệ.

Giường bên cạnh Mai Địch lật người, mở mắt ra.

"Mạt Lị, làm sao bạn chưa ngủ? Không ngủ được sao?"

Cố Mạt Lị trầm giọng, "Ừ."

"Bạn có muốn nói chuyện với mình không?" Mai Địch vén chăn lên, từ trên giường ngồi dậy, "Mình cũng không ngủ được." Cô nhìn chăm chú vào Cố Mạt Lị, "Bạn nhớ nhà sao? Chưa tới hai tháng nữa bạn có thể đoàn tụ với gia đình, mình thật hâm mộ bạn. Không giống như mình, mình kí kết với Hoàng cung suốt đời, sợ rằng đời này mình sẽ chết già ở trong cung. Bạn đi rồi, mình nhất định sẽ rất cô đơn, liền người nói chuyện cũng sẽ không còn."

Cố Mạt Lị biết sơ lược về gia đình của Mai Địch, biết cô ấy rất sợ vợ của cậu và cũng rất ghét bà ấy.

Mai Địch được bảy tuổi ba cô ấy qua đời, một năm sau mẹ cô ấy cũng đi theo ba cô ấy, mẹ cô ấy trước khi qua đời đã nhờ cậu chăm sóc cho cô ấy.

Cậu cô ấy đối xử rất tốt với cô ấy, nhưng mợ của cô ấy ngày ngày xem cô không vừa mắt, tìm mọi cách đuổi cô ấy ra khỏi nhà.

Sau đó bà ta thấy hoàng cung đang tuyển người giúp việc, liền đem cô ấy đế nơi này.

Cậu của cô ấy mới đầu còn phản đối, dù sao ông ta chỉ có một người em gái, mà em gái của ông chỉ có một người con gái, ông ta làm sao có thể để cháu mình làm người hầu trong cung, để cô ấy chịu khổ đây? Hai vợ chồng vì thế tranh chấp, không lâu sau ông ta cũng thỏa hiệp với bà ta.

Mai Địch mười một tuổi vào Hoàng cung, giống như cô là vị thành niên, hiệp ước phải có người giám hộ kí thay.

Chỉ là không giống Cố Mạt Lị, cô ký chỉ có mười năm, mà cô ấy ký lại là cả đời.

Mai Địch biết cậu của cô ấy, và mợ của cô ấy đã đem cô ấy vứt bỏ, để cho cô ở Hoàng cung tự sinh tự diệt, sống chết đều do trời định.

Cô ấy không hận bọn họ, cha mẹ cô ấy sớm đã qua đời, cô ấy cũng biết thế nào là tự lực cánh sinh.

Cố Mạt Lị đưa tay phải ra, vỗ nhẹ bả vai Mai Địch, "Nếu mình xuất cung, có thời gian mình sẽ đến thăm bạn."

"Có thật không?" Mai Địch vui mừng.

"Dĩ nhiên."

"Mạt Lị, bạn xuất cung rồi thì nhớ viết thư cho mình, cho dù bạn có bạn mới, bạn cũng đừng quên mình nha."

Cô điềm đạm trả lời thỉnh cầu của Mai Địch. "Bạn là bạn bè của tôi được mười năm rồi, tôi làm sao có thể quên bạn?" Mai Địch nghe cô nói như vậy, tâm tình thỏa mãn cười.

"Mai Địch"

"Hả?"

Cố Mạt Lị nhỏ giọng hỏi: "Bạn cảm thấy tôi về đến nhà, mẹ của tôi còn thương tôi nữa hay không? Còn nữa, mẹ tôi kết hôn với Lai Nhĩ tiên sinh, Lai Nhĩ tiên sinh cùng con của hai người là Vivian tôi chưa gặp lần nào, bọn họ, bọn họ có thể hay không hoan nghênh tôi? Không tiếp nhận tôi?"

"Làm sao bạn lại nghĩ như vậy?" Mai Địch cảm thấy đều cô lo lắng rất buồn cười, "Bạn là người nhà của bọn họ nha. Mười năm không gặp, rốt cuộc có thể đoàn tụ, bọn họ làm sao có thể không vui vẻ khi gặp bạn? Không hoan nghênh bạn đây? Không chấp nhận bạn đây?"

"Nhưng đã nhiều năm không có gặp mặt, họ đã có thói quen sống cuộc sống ba người, tôi đột nhiên thêm vào. Sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ? Làm cho bọn họ không thích ứng được? Hơn nữa Lai Nhĩ tiên sinh và Vivian, bọn họ không có cùng tôi sống qua ngày nào, đối với bọn họ, tôi căn bản cũng chỉ là một người xa lạ, bọn họ chẳng lẽ không bài xích tôi sao?"

Mai Địch lạc quan cười nói: "Mạt Lị, bạn suy nghĩ quá nhiều, sẽ không đâu!"

"Vậy sao?" Cố Mạt Lị vẫn không thể nào lạc quan giống như Mai Địch, nghĩ đến tấm hình ba người cười hạnh phúc kia, cô nghĩ cô đã không còn cách nào chen vào được rồi, tâm sự nặng nề như cũ, mặt cô buồn ảm đạm.

Cô đem tầm mắt dời ra ngoài cửa sổ, mây đen che kín ánh trăng, không thấy được một tia sáng nào.

Anh diễn thêm hai lần nữa, hoãn ngày về nước lại năm ngày, dự định của anh là ngày 24 trở về, nhưng bây giờ kéo dài tới ngày 29.

Khuya ngày 22, Kiệt Tư La gọi điện thoại về nhà, thông báo sáng tám giờ ngày 29 anh đi máy bay về nước, nếu như không có gì ngoài ý muốn, năm giờ chiều anh sẽ về đến nhà.

Cúp điện thoại, trên dưới trong cung lại bắt đầu làm việc.

Rèm cửa sổ trong tòa thành được đổi mới, trên giường và trên mặt đất được trải thảm màu đỏ mới tinh.

Tổng quản đem toàn bộ người giúp việc tập hợp đến vườn hoa, vạch ra một kế hoạch, nghênh đón Tứ Vương Tử thắng lợi trở về.

Trong cung còn như thế, phi trường không khó tưởng tượng sẽ như thế nào, có một đội ngũ tự nguyện nghiêng đón Tứ vương tử.

Sáng sớm ngày 29, Cố Mạt Lị ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu dọn dẹp phòng của anh.

Buổi chiều ba ngày trước tổng quản có dặn dò cô, muốn cô đem phòng của Tứ điện hạ dọn dẹp không còn một hạt bụi, toàn bộ chăn mền đều đổi mới, sàn nhà cũng phải xử lí ổn thỏa.

Cửa lặng lẽ mở ra, lại lặng lẽ đóng vào. . . . . . Cô hoàn toàn không có nghe được, chỉ lo một lòng một dạ lau sàn nhà.

Một bóng người lặng lẽ đi đến phía sau cô, quan sát công việc của cô.

Mặc dù anh không thấy được mặt của cô, nhưng anh nhìn bóng lưng của cô, anh cũng biết được cô là ai.

Mặc dù trong cung tất cả nữ giúp việc đều ăn mặc giống nhau, cũng có bóng lưng giống nhau, đó là Mai Địch, vì cả hai người đều nhỏ nhắn.

Nhưng người đang chăm chỉ lau sàn nhà chỉ có một mình Cố Mạt Lị.

Thêm Bình Luận