Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc, một câu chuyện thú vị giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Cô không dám khẳng định đây là tình yêu! Năm cô 12 tuổi, cô p …
Xem Thêm

Xa xa Cố Mạt Lị thấy cô gái đó cười ngọt ngào rút vào lòng của Lục vương tử đi vào lễ đường, trong lòng cô không kìm hãm được yêu thích và ngưỡng mộ.

Cô không khỏi ảo tưởng, chính mình một ngày nào đó cũng có thể cười ngọt ngào và vùi vào lòng ngực của Kiệt Tư La, nhận được sự chúc phúc của mọi người.

Vậy cô nhất định sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc!

Kiệt Tư La đi ra nước ngoài được 90 ngày, cách ngày lưu diễn kết thúc còn ba ngày nữa, buổi biểu diễn kết thúc, Kiệt Tư La trực tiếp ngủ lại khách sạn.

Nhà hàng rượu tầng một của đại sảnh bị người ái mộ vây quanh tới nước chảy không lọt. Bọn họ hò hét, reo hò, còn rối rít lấy điện thoại di động ra chụp hình thần tượng của họ.

Kiệt Tư La thấy không thể tránh khỏi vòng quây, do tất cả các cửa của khách sạn đều mở, anh trải qua gần một tiếng đồng hồ "Ngọa nguậy", mới có thể thuận lợi đi vào phòng ngủ của mình.

Vừa đẩy cửa phòng ra, trong căn phòng tổng thống, tràn ngập lễ vật tặng anh.

Ở những nơi anh đi qua đều có quà tặng tặng anh.

Đứng ở bên cạnh Kiệt Tư La là người đại diện của anh Duy Khắc Đa họ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, anh ta cảm khái nói: "Cậu chính là được hoan nghênh như vậy, thật là nghiệp chướng mà!"

Kiệt Tư La cầm tấm thiệp lên tiện tay mở ra, trên đó chữ viết là tiếng Nhật: " Kiệt Tư La vương tử, ngài là người em tôn thờ, là anh sáng của em, em nguyện vĩnh viễn vì ngài mà sống, tiếng đàn của ngài là niềm động lực của cuộc đời em."

Kiệt Tư La thản nhiên cười, "Đáng tiếc, cô ấy không phải là công chúa của tôi, là ánh mặt trời của tôi."

Duy Khắc Đa nói, "Tôi nói nè Điện hạ, những quà tặng này phải xử trí như thế nào đây?"

Kiệt Tư La không lịch sự nói, "Đương nhiên vẫn là giống như cũ, chuyển giao cho chủ nơi đây."

Duy Khắc Đa lại hỏi: "Một cái cũng không để lại?"

Kiệt Tư La nói tiếp, "Không lưu." Chỉ cần không phải là món quà của Tiểu Mạt nhi, ngay cả vàng bạc châu báu, anh cũng không xem ra gì.

Duy Khắc Đa hiểu rõ nói: "OK."

Kiệt Tư La ngồi trên ghế.

Duy Khắc Đa như cũ hỏi: "Còn có một sự kiện, lần trước tôi đề nghị với cậu, cậu suy tính như thế nào rồi?"

Kiệt Tư La nhíu mày, " Đề nghị cái gì?"

Duy Khắc Đa thở dài, "Điện hạ, cậu thật đúng là mau quên, chính là lần trước tôi đã nói với cậu, xin cậu đi lưu diễn thêm mấy lần nữa, cậu thấy như thế nào?"

Kiệt Tư La cười nói: "Cậu nói cái đó a, tôi lúc ấy không phải đã nói cho cậu biết sao? Tôi không diễn thêm nữa."

"Nhưng là, tôi lúc ấy cũng đã nói, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ thêm một chút . . . . . ."

"Không cần phải suy nghĩ, tôi không diễn thêm nữa."

"Điện hạ, cậu đừng vô tình như vậy, cậu xem chuyến lưu diễn lần này, có thiệt nhiều người hâm mộ nha? Buổi diễn tràn đầy người không nói, cũng không có thiếu fan trung thành theo cậu hết cả lộ trình, đi theo cậu du lịch hơn nữa địa cầu. Hành vi của bọn họ chẳng lẽ không làm anh cảm động một chút nào sao? Một chút cũng không sao? Lại nói, cậu lưu diễn lần này ai cũng kêu cậu diễn thêm mấy lần nữa, điện thoại di động của tôi đều sắp bị bọn họ làm hư.

"Điện hạ. . . . . ."

"Không diễn!" Kiệt Tư La đã suy nghĩ kĩ rồi, còn chưa tới mười ngày nữa là sinh nhật của Cố Mạt nhi, anh vô luận như thế nào cũng phải hoàn thành chuyến lưu diễn trước ngày đó, cho nên anh không muốn đi diễn thêm nữa!

"Điện hạ. . . . . ."

"Cậu đừng làm tôi trở mặt!"

Duy Khắc Đa lập tức ngậm miệng, uất ức nói: "Kiệt Tư La, chúng ta quen biết nhau rất lâu rồi phải không?" Anh nhỏ giọng nói, "Mười lăm năm rồi, có đúng hay không?" Anh làm bộ dáng thương nhìn cậu.

"Cậu hỏi tôi cái này làm chi?" Kiệt Tư La cau mày.

"Thời gian lâu như vậy, tôi chưa từng yêu cầu cậu cái gì?"

Kiệt Tư La nghiêm túc suy nghĩ, "Lúc tôi mười bảy tuổi, cậu yêu cầu tôi cho cậu làm người đại diện, mười tám tuổi cậu cầu xin tôi khắc chế chính mình, không được yêu bất kì một cô gái nào, lúc tôi mười chín tuổi cậu cầu xin tôi đừng xuất hiện trước mặt vợ của cậu, để tránh cô ấy thay lòng đổi dạ, lúc tôi hai mươi tuổi. . . . . ."

"Đủ rồi, "Duy Khắc Đa cắt đứt lời nói của anh, "Vậy cậu từ hai mươi mốt tuổi trở lên tôi có yêu cầu cậu làm cái gì không?" Trí nhớ của người này sao lại tốt đến như vậy, cậu tưởng là anh đã quên rồi? Thật đáng chết!

Kiệt Tư La lại nói, "Không có."

Duy Khắc Đa cảm thấy vô lực nói: "Hiện tại tôi lấy thân phận là bạn tốt của cậu mười lăm năm, tôi có thể yêu cầu cậu biễu diễn thêm mấy lần nữa được không?"

Kiệt Tư La trầm tư suy nghĩ, Duy Khắc Đa cũng trầm mặc, chờ câu trả lời của cậu.

Anh trầm mặc.

Mười giây sau, "Một lần nữa thôi!" Kiệt Tư La nói ra một câu.

Duy Khắc Đa vui mừng, đưa ra năm ngón tay ra, nịnh hót nói, "Năm lần!"

"Không, một lần!"

"Ba lần, ba lần được rồi!"

"Hai lần, cậu nói nữa, tôi sẽ không diễn!"

Kiệt Tư La đứng dậy khỏi ghế, cởi cúc áo sơ mi ra, anh cất bước đi vào phòng tắm, không nhìn mặt Duy Khắc Đa nữa.

"Thật sao, hai lần liền hai lần!" Duy Khắc Đa sau lưng Kiệt Tư La nhỏ giọng hô.

Phòng tắm chợt truyền đến tiếng đóng cửa.

Duy Khắc Đa liếc nhìn cánh cửa, anh đi đến bên cạnh đống quà tặng, anh sờ một con thỏ nhỏ bằng lông, "Món đồ chơi đáng yêu như vậy, anh sẽ không để lại khách sạn đâu, anh sẽ đưa cho Khải Tát Lâm, nhất định bé con sẽ thích." Người mà trong miệng Duy Khắc Đa nhắc đó chính là con gái của anh, năm nay nó chưa tới ba tuổi, là một cô bé rất dể thương, trắng trắng tròn tròn.

Tiếp đó, anh liền điện thoại liên lạc với công ty chuyển phát nhanh đem tất cả quà tặng trong căn phòng này chuyển về nhà của anh ở Newyork.

"Ngày biểu diễn của Kiệt Tư La vương tử kéo dài thêm, làm cho mọi người đều vui mừng phấn khởi, buổi biểu diễn của anh sẽ thêm hai lần nữa, vậy ngày trở về của Tứ vương tử sẽ bị hoãn lại, chúng ta hãy nhiệt liệt chúc mừng ngày trở lại của Tứ vương tử."

Tắc Bố Lệ Na đem tin tức báo buổi sáng đọc xong, cô huýt sáo, "Không ngờ anh ấy lại khoa trương như vậy. Tự nhiên lại diễn thêm? Nhưng mà người thích nghe âm nhạc cổ điển lại nhiều như vậy sao? Nhưng anh hoãn ngày về là thì không tệ, vậy trong cung có thể yên tĩnh thêm mấy ngày nữa rồi."

Cô liếc mắt nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Cố Mạt Lị, "Mạt Lị, lời của tôi nói cô có nghe thấy hay không?"

"Tôi nghe được." Cố Mạt Lị vẫn như củ vùi đầu vào sửa sang lại căn phòng, đem mấy quyển tiểu thuyết tối hôm qua Tắc Bố Lệ Na trước lúc ngủ đọc thả về giá sách.

"Cô nên phát biểu suy nghĩ của mình đi chứ?" Tắc Bố Lệ Na ném tờ báo trên tay xuống.

Cố Mạt Lị thả chậm cước bộ đáp "Tứ điện hạ đi diễn thêm, là chuyện tốt, chứng minh toàn thế giới này ai cũng thích anh ấy, cho nên tôi rất vui mừng."

"Chỉ như vậy thôi?"

"Ừ."

"Nhưng anh ta muốn diễn thêm, sẽ trở lại muộn mấy ngày, chẳng lẽ cô không nhớ anh ta sao?" Tắc Bố Lệ Na không khỏi tò mò hỏi.

"Mạt Lị không dám nghĩ."

"Tại sao không dám?"

Cố Mạt Lị cười nhạt, "Mạt Lị biết rõ thân phận của mình."

Tắc Bố Lệ Na đi tới bên cạnh Cố Mạt Lị, chống nạnh liếc xéo cô.

Tắc Bố Lệ Na rất muốn nói cho cô nghe, nhưng là vẫn nhịn xuống. Lần nữa nhặt tờ báo lên, không nói một lời đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

Tắc Bố Lệ Na rời đi, Cố Mạt Lị cảm thấy hai chân vô lực, co quắp ngồi trên giường Tắc Bố Lệ Na.

Tứ điện hạ phải diễn thêm, hoãn lại ngày về nước, như vậy cô muốn gặp anh liền phải đợi thêm.

Nhưng cô thật sự rất nhớ anh, cô rất muốn nhìn thấy anh.

Thêm Bình Luận