Kiệt Tư La lại nâng hai cánh tay cô lên, "Đứng lên —— có nghe hay không?" Giọng nói đã gần như gầm thét.
Tắc Bố Lệ Na lúc này mới có phản ứng, nửa mê nửa tỉnh mở hai mắt, giãy giụa nói: "Cù Diên Khiếu, anh làm cái gì? Quấy rầy ta. . . . . . Người ta còn phải ngủ!"
Kiệt Tư La càng thêm phe phẩy cánh tay của cô, "Cô tỉnh lại, nhìn rõ ràng ta không phải là Cù Diên Khiếu!"
Tắc Bố Lệ Na nghe vậy, mới chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên cô nhìn thấy Kiệt Tư La liền sửng sốt, ngạc nhiên nói, "Anh tư? Sao anh trở lại nhanh như vậy?"
Sau đó, cô nghĩ đến anh đột nhiên xông vào phòng của cô, phá giấc ngủ của cô, cô cáu giận: "Anh làm gì tự tiện xông vào địa bàn của em? Em đang ngủ, sao anh có thể làm như vậy? Những đứa bé khác, anh trai của nó cũng sẽ không làm như vậy với nó?"
Kiệt Tư La đẩy cô ra, sắc mặt xanh mét, "Nói, Mạt Lị uống thuốc tránh thai là em cho phải không?"
Tắc Bố Lệ Na nháy mắt mấy cái, lông mày nhướng lên, một mực chắc chắn, "Không phải!"
Kiệt Tư La hừ nói: "Em không thừa nhận, anh cũng biết rõ là em làm."
Tắc Bố Lệ Na cũng học anh hừ nói: "Nếu biết là em, anh cần gì phải hỏi rõ ràng?"
Kiệt Tư La dùng ngón tay chỉ chóp mũi của cô, "Em có phải hay không quá mức rãnh rỗi?"
Anh và Mạt Lị ở chung bốn năm, anh tưởng là anh có vấn đề, mới không làm cho bụng cô có động tĩnh, kết quả là người phụ nữ này giở trò quỷ.
Tắc Bố Lệ Na cười khẽ: "Đúng vậy nha."
Kiệt Tư La cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Về sau ít xen vào chuyện của anh và Mạt Lị!"
"Em làm như vậy cũng vì muốn tốt cho anh, anh nghĩ lại xem, Cố Mạt Lị là cô giúp việc, không danh không phận, cô ấy căn bản không thể sinh đứa bé, cô ấy vạn nhất nếu có, anh và cô ấy phải làm sao bây giờ?"
Cô không nhanh không chậm từ trên giường đi xuống, cầm áo ngủ lên, bận vào, "Anh chọc phải cô gái nhà lành, nhưng anh lại không làm đủ biện pháp phòng hộ, nếu không tránh được, sau này sẽ có phiền toái. Anh nghĩ không thông, em giúp anh nghĩ, người ta chính là đang giúp anh lo đường lui, nếu anh không phải anh em, em mới lười phải quản anh. Nhưng anh lại làm dữ với em như vậy, hừ, tốt bụng không có hảo báo, em sớm biết vậy sẽ không giúp anh!"
Kiệt Tư La nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Tắc Bố Lệ Na, "Vậy anh phải nói tiếng cám ơn rồi, không phải sao?"
Tắc Bố Lệ Na khoát khoát tay, "Em không cần, giữa anh em, anh không cần khách sáo?"
Kiệt Tư La rất muốn đi tới trước mặt cô, thưởng cho cô một cái đấm, đáng tiếc anh là Nghệ Thuật Gia, từ trước tới nay anh không sử dụng bạo lực, huống chi anh trai đánh em gái, sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Lệ Na, em biết tình huống của Anh và Mạt Lị, em nguyện ý thay anh gạt những người còn lại, về điểm này anh rất cảm ơn em, nhưng nếu sau này em còn cho Mạt Lị uống thuốc đó nữa. . . . . ." Anh dùng giọng điệu uy hϊếp, "Em chờ bị anh xử lý đi!"
Tắc Bố Lệ Na bĩu môi, không nói gì.
Kiệt Tư La cao giọng nói, "Lời của anh, em nghe hiểu chưa?"
Trên mặt Tắc Bố Lệ Na tràn ngập không kiên nhẫn: "Hiểu!" Không nhịn được oán giận, "Thật quá đáng! Anh vì một người làm không đáng kể, lại rống giận với em, em rốt cuộc có phải em gái của anh không vậy!"
Môi mỏng Kiệt Tư La nhẹ nói, "Anh làm như thế nào? Chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể đem cô ấy cưng chiều như công chúa, anh không có cách nào tha thứ cho em vì em xem cô ấy như một người giúp việc."
"Chậc chậc, anh nói nghe thật tốt?" Tắc Bố Lệ Na vẫy vẫy loạn tóc quăng của mình nói, "Nếu như anh muốn cưng chiều người ta như công chúa, tại sao anh còn không dứt khoát cưới người ta vào cửa? Ngược lại lại cùng cô ấy lén lén lút lút tới bốn năm, hừ, rõ ràng anh chỉ muốn chơi đùa, cần gì phải cố tình làm ra vẻ, làm bộ làm tịch?"
Kiệt Tư La lập tức phản bác, "Anh không có, anh đối với Mạt Lị là nghiêm túc!"
"Vậy sao?" Tắc Bố Lệ Na cười lạnh, "Vậy thì anh cưới cô ấy đi, anh cưới cô ấy em mới xem anh nghiêm túc."
Kiệt Tư La nghiêm mặt nói: "Cái này anh tự có tính toán."
"Vậy anh liền đem sự tính toán của anh nói cho em nghe một chút." Tắc Bố Lệ Na vừa nói, vừa vuốt vuốt dây áo ngủ tơ lụa của mình.
"Chuyện của anh không cần em phải quan tâm!" Kiệt Tư La liếc cô một cái, rồi sau đó nhìn người ngoài cửa phòng ngủ, Cù Diên Khiếu vẫn đang ở trần, ngay sau đó anh lộ ra một tia cười lạnh, "Có thời gian quan tâm người khác, chẳng bằng suy nghĩ một chút làm sao có thể nhốt người đàn ông của em lại đi."
"Chuyện cười, em đâu có nhốt đàn ông nào đâu?".
"Có hay không tự em biết rõ." Kiệt Tư La dùng cằm chỉ Tắc Bố Lệ Na người đàn ông đang đứng trước cửa phòng là Cù Diên Khiếu.
Tắc Bố Lệ Na theo hướng anh chỉ nhìn lại, khi cô thấy mặt Cù Diên Khiếu, cô hiện lên bộ dáng kinh hoảng, vẫn như cũ cố làm trấn định cười to nói: "Anh tư, anh nói gì? Em nghe không hiểu!"
Cô. . . . . Cô vẫn cho là mình che đậy rất kĩ, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện, làm sao anh tư có thể nhìn thấu được.
Là ánh mắt anh quá tốt sao? Hay cô trong lúc lơ đãng đã thể hiện lên trên nét mặt?
"Không hiểu thì thôi!" Kiệt Tư La không nói gì thêm, sửa sang lại tây trang trên người, "Em hai à, anh muốn đi tới nước Áo, ba mươi mấy ngày nữa anh mới trở lại, trong khoảng thời gian này, em thay anh chăm sóc Mạt Lị. Còn nữa, cô ấy đang ở trong phòng của anh, tối hôm qua anh làm cô ấy mệt chết rồi, em thay cô ấy xin nghĩ, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, cũng đừng tùy tiện đi quấy rầy cô ấy."
"Trong lòng anh chỉ có tiểu Mạt nhi thôi sao? Sao em không thấy anh kiếm người chăm sóc em? Anh rốt cuộc có xem em là em gái anh không?" Tắc Bố Lệ Na giả bộ tức giận giẫm chân, nhưng trên mặt cô tràn đầy nụ cười chế nhạo.
"Bởi vì em căn bản không cần người khác chăm sóc!" Kiệt Tư La nói xong câu đó, xoay người rời đi.
Kiệt Tư La đi nước ngoài được 72 ngày, hoàng cung nghênh đón một sự kiện quan trọng, Lục vương tử Nạp Nhĩ Tốn và bảo bối của anh ây đính hôn.
Bởi vì hôn lễ chuẩn bị quá gấp, Hoàng thất không có nhiều thành viên tham gia.
Thí dụ như, Thất vương tử chạy nạn, cũng chính là em trai tam bào thai của Nạp Nhĩ Tốn Điện hạ, Hoa Cách Nạp: Còn có người đang lưu diễn toàn cầu Tứ vương tử Kiệt Tư La.
Chỉ là, Tứ Vương Tử biết được tin tức kết hôn cuả hai ngừơi, anh từ ngàn dặm xa xôi gửi đến lời chúc mừng.
Cố tình vì hai người mà khẩy lên khúc nhạc kết hôn được sữa đổi từ khúc quân hành, làm quà tặng.
Vốn Cố Mạt Lị có thể nhân bửa tiệc đính hôn của Lục vương tử mà gặp mặt Kiệt Tư La, lòng tràn đầy mong mỏi chờ đến ngày hôm đó, nhưng đến ngày đó cô mới biết được anh không tới, làm cho lòng cô trống không,
Nghĩ đến hơn mười ngày trước anh trở về nước, cùng với cô triền miên cả đêm, muốn cô một lần rồi lại một lần, thân thể của cô không ngừng nóng rang.
Ngày thứ hai, cô mệt mỏi thức dậy từ trên giường của anh, ngay cả sức lực cũng không còn, thế nhưng anh nhân lúc cô ngủ say đã đi ra nước ngoài.
Cô như thế nào lại không biết, anh không đành lòng đánh thức cô, nên mới lựa chọn không nói với cô lời từ biệt?
Sau khi cô tỉnh dậy, cô đã không thấy bóng dáng của anh, cô âm thầm trở về căn phòng của người giúp việc, trong phòng Mai Địch nhìn thấy cô trở lại, cười hỏi "Tối hôm qua bạn ở lại phòng Nhị công chúa sao? Cô ấy nói chuyện gì với bạn suốt đêm vậy?"
Cố Mạt Lị bình thản đáp: "Không nói gì." Cô không muốn nói nhiều.
Bốn năm nay, nếu Tứ điện hạ không lẻn vào phòng của cô, thì thỉnh thoảng cô cũng sẽ tới phòng anh qua đêm, mỗi khi như vậy, Nhị công chúa sẽ nói láo là cô ấy đến ngủ cùng với cô ấy. Cô ấy thay bọn họ giấu giếm mọi chuyện không cho ai biết, vẫn như vậy cho đến ngày hôm nay.