Chương 91: Quá Khứ Của Dạ Huyền

Thất công chúa đi rồi, Tần Dao mới hướng Tiêu Ngọc Dung hành lễ:

- Tham kiến vương phi, vừa rồi may mà có người ra mặt tương trợ.

Tiêu Ngọc Dung không quen với bộ dạng khách sáo này của Tần Dao, nhíu mày đáp:

- Quận chúa không cần đa lễ. Trước đây cô từng xả thân cứu ta ta vẫn còn nhớ rõ, tiếc là quận chúa đã quên rồi.

Tần Dao bối rối, đúng là cô không nhớ được người trước mặt. Ai bạn ai thù đối với cô bây giờ đều không có chút ấn tượng. Tiêu Ngọc Dung thở dài, cầm lấy một cây trâm cài đưa cho Tần Dao:

- Mừng quận chúa bình an trở về. Cô đại nạn không chết về sau chắc chắn có hồng phúc.

Tần Dao nhận lấy, Tiêu Ngọc Dung mỉm cười quay đầu rời đi. Đợi tâm nguyện sau cùng đạt thành, nàng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Từ Lâm Y Các đi ra, Nhạc Linh Lung vẫn nghĩ mãi về những lời Thất công chúa đã nói. Khi quay về hoàng cung, nàng ta cuối cùng nhịn không được mà cất tiếng hỏi:

- Công chúa điện hạ, Ngọc Dao quận chúa trước đây là người như thế nào vậy? Công chúa có vẻ không thích nàng ấy…

Thất công chúa vẫn còn nghẹn một bụng tức, nghe thấy Nhạc Linh Lung hỏi thì bĩu môi khinh bỉ:

- Nàng ta à… Vừa kiêu ngạo vừa hung hăng, ngoại trừ đại hoàng huynh Dạ Hiên của ta ra thì không để ai vào mắt. Cứ cậy được sủng ái mà ngông cuồng, rất đáng ghét…

Nhạc Linh Lung nhíu mày, hóa ra người Tần Dao thích là Hiền vương. Nói vậy thì nàng ta vẫn còn cơ hội, dù sao chỉ cần Tần Dao nhớ lại thì nhất định sẽ từ chối Dạ Huyền. Nhạc Linh Lung giằng xuống kích động, cười đáp:

- Ta thấy nàng rất dịu dàng, không nghĩ lại là người như vậy? Mà vừa nãy ta nghe công chúa nói nàng ấy còn bắt nạt Tần Vương, thật ra chuyện là thế nào có thể kể ta nghe không?

Thất công chúa có chỗ xả ra ấm ức, liền bắt đầu “dìm” Tần Dao.

- Trước đây nhị hoàng huynh không được phụ hoàng để ý, phải sống ở một nơi hẻo lánh ít người lui tới nhất trong cung. Huynh ấy thường xuyên bị sỉ nhục và ngược đãi, ngay đến một nô tài cũng có thể lên mặt với huynh ấy…

Nhạc Linh Lung nghe đến đây trái tim khẽ nhói đau, chẳng trách chàng lại có tính cách trầm lạnh u ám như vậy, hóa ra vì lúc nhỏ thiếu vắng sự quan tâm. Thất công chúa không biết được những suy nghĩ bên trong Nhạc Linh Lung, miệng vẫn thao thao bất tuyệt:

- Trong số đó kẻ quá đáng nhất chính là Tần Dao. Nàng ta sai đám nô tài đánh nhị hoàng huynh, còn đẩy huynh ấy xuống hồ vào lúc trời đông lạnh giá. Lời nàng ta nói vô cùng khó nghe, còn gọi huynh ấy là “đồ sao chổi”,…

Nhạc Linh Lung nắm chặt vạt váy, nghiến răng nghiến lợi:

- Sao nàng ta có thể xấu xa như vậy? Còn nữa, bệ hạ không trừng phạt nàng ấy ư?

Thất công chúa bật cười, trong lời nói có chút giễu cợt:



- Người bị trừng phạt luôn là huynh ấy, Tần Dao là con cháu trọng thần kia mà. Khi đó Nhị hoàng huynh còn vì oan tình của cửu cửu huynh ấy mà liên lụy, ai sẽ quan tâm sống chết của huynh ấy.

Nhạc Linh Lung vành mắt đỏ hồng, nàng ta thật sự không cam tâm. Một nữ nhân lòng dạ rắn rết luôn muốn làm hại chàng, sao chàng lại có thể yêu nàng ta được chứ? Đây rõ ràng là tự chuốc khổ vào mình, cơ đáng không? Một người thật lòng yêu chàng thì chàng lại xem thường, lại coi trọng người trong tim chứa đựng nam nhân khác.

Thất công chúa thấy Nhạc Linh Lung trầm mặc, khó hiểu hỏi:

- Linh Lung, cô sao vậy?

Nhạc Linh Lung lau nước mắt, cố mỉm cười đáp lời Thất công chúa:

- Không gì, ta chỉ thấy chàng thật đáng thương…

- Ngươi không cần phải thấy đồng cảm, hoàng huynh ta bây giờ là dưới một người trên vạn người. Ta còn đang chờ xem huynh ấy sẽ làm gì Tần Dao, tốt nhất là phải khiến nàng ta sống không bằng chết.

Nhạc Linh Lung im lặng, có lẽ Thất công chúa không biết người trong lòng Dạ Huyền chính là Tần Dao. Hơn nữa vương phi ban nãy có nói Thất công chúa cũng nên tự bảo trọng lấy mình, lời này ám chỉ nàng ta cũng có góp không ít công sức tạo nên tuổi thơ bất hạnh của Tần Vương.

Dạ Yến Thành đêm khuya đến tìm Dạ Hiên, bên ngoài đều đồn đại Hiền Vương như đèn trước gió vốn không thể sống hết mùa đông, chỉ có Dạ Yến Thành biết Dạ Hiên vẫn vô sự. Nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đến gần, Dạ Hiên không quay đầu chỉ cất giọng nhàn nhạt:

- Hoàng thúc đến sớm vậy là có chuyện gì muốn nói với ta ư?

Dạ Yến Thành ngồi xuống bàn, trầm giọng nói:

- Ta vốn muốn sau đại thọ sẽ công bố bên ngoài ngươi đoản mệnh mất sớm. Nhưng chắc là không được rồi…

Dạ Hiên rót cho Dạ Yến Thành một tách trà, cười đáp:

- Hoàng thúc không nở để ta đi sao?

- Không phải, vì ta muốn để hôn sự của Huyền Nhi và Tần Dao được diễn ra suôn sẻ nên có lẽ phải ủy khuất ngươi thêm một thời gian.

Động tác rót trà của Dạ Hiên khựng lại, hắn ngẩng lên nhìn Dạ Yến Thành có chút mong chờ:

- Nàng về rồi sao? Nàng… có nhắc đến ta không…?

Dạ Yến Thành lắc đầu, đập tan hi vọng trong mắt Dạ Hiên.

- Nàng mất trí nhớ rồi, làm sao biết ngươi là ai nữa. Hiên Nhi, đây không phải là điều ngươi mong muốn sao?



Dạ Hiên rũ mắt, bàn tay cầm tách trà vô thức siết chặt. Điều hắn mong muốn ư? Phải rồi, nghiệt này là do hắn tạo. Hắn muốn trả thù Dạ Huyền nên đã ra tay với Tần Dao. Nàng có nhớ ra thì cũng chỉ có oán hận, như bây giờ vẫn tốt hơn.

Dạ Yến Thành thở dài, vỗ vai Dạ Hiên nói lời an ủi:

- Được rồi, chuyện cũ đã qua. Ngươi cứ an tâm ở đây, sau khi đại hôn qua đi ta sẽ để người hộ tống ngươi đến phương nam.

- Hoàng thúc, ta có chuyện không hiểu muốn thỉnh giáo người…

- Được, nói đi…

Dạ Hiên ngập ngừng, lâu sau mới chậm rãi hỏi:

- Năm đó phụ thân ta tạo phản, vì sao hoàng đế còn lưu mầm họa là ta bên cạnh?

Dạ Yến Thành nhíu mày, không hài lòng nhìn Dạ Hiên.

- Bệ hạ là người độ lượng, luôn muốn lấy đức phục oán. Ngày đó người xem ngươi là cháu trai, không đành lòng nhìn ngươi vừa chào đời đã chết oan nên mới cứu. Dạ Hiên, cho đến khi huynh ấy chết cũng chưa từng hối hận vì đã giữa mạng cho ngươi.

Dạ Hiên nhấp một ngụm trà, hoàn toàn không cảm thấy xúc động vì điều ấy:

- Bệ hạ hồ đồ như vậy, còn không biết phân biệt nặng nhẹ. Chả trách Lâm Gia chết oan, sinh linh đồ thán…

Dạ Yến Thành im lặng, cho đến giờ phút này hắn cũng không biết nên tán đồng hay phản đối cách làm này của Dạ Ngọc. Nhưng lựa chọn nào cũng có cái giá của nó, tất cả đã có số kiếp an bài.

Dạ Yến Thành đi rồi, Dạ Hiên vẫn ngồi đó im lìm như một pho tượng. Bên trong tẩm điện âm u réo rắc tiếng đàn. Dạ Hiên nhìn mảnh trăng non bên ngoài, bất giác cười tự giễu.

- Thiện tâm không đúng chỗ chính là ngu xuẩn.

Hoàng đế chỉ vì lòng nhân từ, lại nuôi lên dã tâm của Thừa Tướng khiến sinh linh đồ thán, cuối cùng lại rơi vào kết cục hại người hại mình. Dạ Hiên hắn tuyệt đối không cảm kích cách làm này của hoàng đế, cho dù người được cứu là hắn đi chăng nữa.

Một người phụ nữ lặng lẽ tiến đến gần Dạ Hiên, buồn rầu đặt tay lên vai hắn:

- Hiên Nhi, buông tay thôi. Ngày tháng sau này ta chỉ muốn sống yên bình bên con, chúng ta không cần đấu đá tranh giành nữa. Chung quy những thứ đó vốn không phải là của mình, con đừng tiếp tục lún sâu vào nữa.

Dạ Hiên cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi tay của bà, lắc đầu chán nản:

- Ta giờ là phế nhân, còn có thể tranh giành gì chứ? Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi với nàng ấy, mặc kệ nàng ấy có chấp nhận hay không…

Người phụ nữ không đáp, lặng lẽ rời đi như cái cách mà bà vừa đến.