Chương 13: Quan Ngọc Tự (p. 2)

Tần Dao không rõ vị Vô Danh đại sư này thần thông quảng đại thế nào, cô chỉ biết nếu còn đi tiếp thì chắc chắn cô sẽ "cưỡi hạc quy tiên" mất thôi. Thúy Lan bên cạnh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, hai chân nàng nặng như chì sắp không nhấc nổi nữa. Tần Dao lau mồ hôi, tìm một tản đá ven đường ngồi xuống. Cô thà đi hết mười tám tầng địa ngục còn hơn leo lên 1000 bậc thang này, đúng là muốn mạng.

Hiếm có một lần Thúy Lan chiều theo ý cô, cũng rất thản nhiên ngồi xuống bên cạnh. Chủ tớ Tần Ninh vẫn còn bò lết ở phía sau. Tần Dao nhìn ánh nắng gay gắt, than thở:

- Chết mất thôi, ta không đi nổi nữa đâu.

Thúy Lan lấy ô che lên đầu Tần Dao, mệt mỏi đáp:

- Nô tỳ cũng vậy.

Sự bất hạnh này bắt đầu từ 2 canh giờ trước. Lúc bọn họ vừa đến Quan Ngọc Tự, trụ trì nói với họ là Vô Danh đại sư đã về. Ngài có căn dặn nếu tổ mẫu cô dẫn cháu gái đến. Thì cứ bảo họ tự mình mang sinh thần bát tự lên núi gặp ngài. Tần Dao rất không tình nguyện, nhưng Tần lão phu nhân lại khăng khăng cố chấp nên cô chỉ có thể thuận theo. Ai mà biết nơi ở của Vô Danh đại sư chính là thiền điện cao nhất nơi này, muốn lên trên đó phải đi đủ 1000 bậc thang. Tần Dao hiện giờ đã hối hận rồi, cô nên dũng cảm đấu tranh tới cùng mới phải.

Hai người ngồi một lúc thì chủ tớ Tần Ninh cũng đến. Nhìn thấy cô, nàng ta liền cất giọng lo lắng:

- Dao Dao, muội vẫn ổn chứ? Còn đi được không?

Tần Dao nhìn gương mặt đã trắng bệch của nàng ta, híp mắt:

- Muội không sao, đang đợi đường tỷ đến.

Tần Dao thừa biết Tần Ninh chỉ đang tỏ ra mình ổn. Nếu cô nói mệt muốn nghỉ thì Tần Ninh sẽ lấy cớ là chiều theo ý cô, dù lên núi chậm cũng có thể giải thích. Tần Dao lại không để nàng ta đắc ý, cô nghỉ ngơi đủ rồi nên liền đứng dậy đi tiếp. Tần Ninh cắn môi, cũng vội vàng nối bước theo sau.

Lúc Tần Dao đặt chân đến trước điện thì thấy bên trong là một pho tượng Quan Âm bằng bạch ngọc vô cùng sinh động tinh tế. Tần Dao nhìn không chớp mắt, pho tượng này trước đây nằm trong tư liệu của nhà trường. Đây được xem là một tác phẩm hoàn mỹ do thần linh tạo ra. Cũng vì như vậy mà nơi này mới có tên là Quan Ngọc Tự.

Tần Dao bước lên quỳ xuống, chấp hai tay bắt đầu khấn vái. Thúy Lan tuy kinh ngạc nhưng cũng quỳ xuống cùng cô. Tần Dao thành tâm cúi lạy, lúc ngẩng lên đã thấy một vị hoà thượng còn rất trẻ khoát áo cà sa màu hoàng kim nhìn mình. Ánh mắt của vị hòa thượng này vừa trong vừa sáng, giống như có thể nhìn thấu được hồng trần. Ngài nhìn cô rất lâu mới chậm rãi nói:

- Nữ thí chủ, nghịch thiên cải mệnh là trái đạo trời. Sát tâm không trừ sẽ gây đại họa. Hiện giờ vẫn còn cơ hội, nên sớm quay đầu.

Thúy Lan nghe thấy những lời này, bất giác quay sang nhìn Tần Dao. Tần Dao nét mặt ngược lại rất bình tĩnh, cô mỉm cười nói với hoà thượng.

- Ta nghe nói đại sư nhìn thấu quá khứ tương lai, là bậc hiền tài ngàn năm có một. Vừa rồi những lời cầu nguyện của ta, liệu có thể thực hiện không?

Vị hòa thượng kia chấp tay, từ tốn đáp:

- A di đà phật. Cõi hồng trần có vay có trả, nữ thí chủ đã làm sai nên bây giờ phải chuộc tội. Nếu đi con đường đúng đắn, tương lai tất có hậu phúc. Nhân duyên đã định, không thể thay đổi. Nữ thí chủ nhất định phải nhớ cho kỹ.



Tần Dao cũng chấp tay, thành kính mà tạ lễ. Thúy Lan đứng bên cạnh mang hộp gấm chứa sinh thần bát tự của Tần Dao dâng lên cho vị hòa thượng. Ngài đưa tay nhận lấy sau đó đặt dưới chân tượng Quan Âm. Tần Dao và Thúy Lan thấy việc đã xong cũng không nán lại mà quay trở về, lúc quay lại con đường cũ thì gập Tần Ninh đi tới.

- Đường tỷ chậm quá, muội đợi không được rồi. Xin phép đi trước đây.

Tần Ninh cười yếu ớt đáp:

- Ta vừa khỏi ốm nên sức khỏe không đủ. Muội muội cứ về đi, có Liễu Yên ở với ta sẽ không xảy ra việc gì đâu.

Tần Dao gật đầu sau đó dẫn theo Thúy Lan xuống núi.

Hôm sau, trời còn chưa sáng thì cả Quan Ngọc Tự đã vang lên những hồi chuông buồn thảm. Tần Dao đang loay hoay thay y phục thì Thúy Lan chạy vào nức nở nói:

- Quận chúa, Vô Danh đại sư tối qua đã viên tịch rồi.

Tần Dao nhíu mày, không thể tin đây là sự thật. Một người hôm qua còn mạnh khỏe sống sờ sờ thế kia, sao nói chết là chết ngay được. Cô bảo Thúy Lan giúp mình chỉnh lại y phục rồi vội vàng đi đến phòng của Tần lão phu nhân, đúng lúc sư trụ trì cũng ở đó. Ông ta nhìn Tần Dao, thở dài nói:

- Nữ thí chủ, hôm qua thiên điện xảy ra chuyện. Sinh thần bát tự mà người đưa cho Vô Danh đã bị hủy rồi.

Tần Dao nhìn ông ta, chậm rãi đáp:

- Chuyện này không quan trọng, ta chỉ muốn biết vì sao ngài ấy lại đột nhiên viên tịch như vậy? Phải chăng là có người ám hại?

Sư trù trì lắc đầu, buồn bã đáp:

- Không đâu, đệ ấy đã dự liệu được cái chết của mình. Ngày hôm qua, đệ ấy đã đến tìm ta. Nói với ta đệ ấy đã hết duyên trần, công đức viên mãn nên đã đến lúc rời đi.

Tần Dao khóe môi méo xệch, đây là chuyện gì a. Bát tự của cô bị hủy, người xem cũng chết rồi. Chẳng lẽ như ngài ấy nói, cô sát nghiệp quá lớn sao? Tần lão phu nhân thấy sắc mặt Tần Dao không tốt, lo lắng hỏi:.

- Hôm qua cháu gặp đại sư, ngài đã nói những gì?

Tần Dao im lặng, cô không nghĩ đó là lời hay ho để nói ra. Sự việc càng ngày càng kỳ lạ, đến nỗi cô bắt đầu nghi ngờ quyển sách cổ kia có gì đó không đúng lắm. Nhưng là không đúng chỗ nào thì cô không nói rõ được, dù sao những sự kiện có liên quan đang diễn ra một cách rất tuần tự, ngoại trừ cô không phải là Ngọc Dao quận chúa thì hầu như đều giống cả. Sư trụ trì dường như hiểu được, chậm rãi nói:

- Nếu đã không thể nói, thì nữ thí chủ cứ ghi nhớ là được. Lão nạp không làm phiền nữa, xin phép đi trước.

Tần lão phu nhân đứng dậy tiễn trụ trì ra tận cửa mới quay vào. Thấy tâm tình bà nặng trĩu, Tần Dao lo lắng hỏi:



- Tổ mẫu, còn có chuyện gì sao?

Tần lão phu nhân đuổi hết đám nha hoàn ra ngoài, sau đó kéo tay Tần Dao đến gần nói:

- Chuyện của con ta không hỏi. Nhưng đường tỷ của con thì...

Bà nói được một nửa thì dừng lại, đưa hộp gấm có ghi tên của Tần Ninh cho cô. Tần Dao mở ra, bên trong là bút tích của Vô Danh đại sư:" Mệnh cách phượng trong loài người, tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ."

Tần Dao thật muốn cười lớn, cái mệnh này mà đường tỷ nàng cũng dám gánh. Khỏi nghĩ cũng biết vì sao sinh thần bát tự của cô đột nhiên bị cháy rồi. Nhưng không sao, đây cũng là nằm trong dự liệu.

Tần lão phu nhân thấy cô im lặng không nói, sốt ruột hỏi:

- Đến cùng là chuyện gì? Sao mệnh cách của Ninh Nhi lại như vậy được chứ?

Tần Dao nắm lấy bàn tay đã lạnh của Tần lão phu nhân, chậm rãi đáp:

- Không phải lúc cháu sinh ra trời chuyển mây ngũ sắc sao? Còn có tên đạo sĩ không biết tới từ đâu nói phủ chúng ta sinh ra phượng hoàng. Mà đường tỷ và con sinh cùng ngày, biết đâu người mà tên đạo sĩ kia nói là đường tỷ.

Tần lão phu nhân xua tay lắc đầu:

- Mấy lời nói đó sao có thể tin được. Đây là đại sự, nếu Ninh Nhi thật sự có cái mệnh này. E là họa nhiều hơn phúc.

- Lời lão đạo sĩ kia không thể tin. Nhưng đây là do Vô Danh đại sư tự mình xem, sao có thể nhầm lẫn.

Tần lão phu nhân thở dài, rầu rĩ nói:

- Tiếc là đại sư đã viên tịch rồi. Ta không thể tự mình đi hỏi. Biết đâu là nhầm lẫn. Hiện giờ ai chẳng biết Khương Thị là Hoàng Hậu Đại Ấn chứ. Nếu Ninh Nhi thật sự có mệnh này, vậy chẳng khác nào nói người lấy nó tương lai sẽ là Hoàng Đế. Đây là đại kỵ, sẽ mang họa sát thân. Không được, ta phải đốt thứ này đi. Chuyện này không thể truyền ra bên ngoài.

Tần Dao thấy tổ mẫu bất an như vậy thật không đành lòng. Nhưng ý trời là vậy... Ý trời...

Tần Dao đột nhiên nhớ đến lời của Vô Danh đại sư. Chuyện nghịch thiên cải mệnh, chống đối thiên ý... Còn có nhân duyên đã định không thể trái... Nói như vậy, chẳng lẽ Tần Dao ở nơi này đã từng thử thay đổi vận mệnh, gả cho Dạ Hiên. Nên mới hại Dạ Huyền suốt đời cô độc. Những lời Vô Danh nói, là nói đến Tần Dao kiếp trước. Vậy có khi nào...

Tần Dao lắc đầu, càng nghĩ càng loạn. Vô Danh đã không còn. Tần Dao hận đến nghiến răng, sớm không chết muộn không chết. Cứ nhằm lúc này mà chết.

Tần lão phu nhân đang định đốt tờ giấy, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cả hai người nhìn nhau, thật sự là một chuyến đi sóng gió.