Chương 9: Cuộc thi văn nghệ cấp trường

“Mấy ba mấy má, im lặng nghe con đây thông báo nào.” – Lớp phó văn thể mỹ Thúy Anh đứng trên bục giảng hét lớn.

“Bà Thúy Anh ơi là bà Thúy Anh. Con đây lớp phó kỉ luật mà còn không la được như bà đây này” – Quang Bảo thở dài, ngán ngẩm nói

Tuấn Khôi buông quyển sách Toán trên tay, nói:

“Có gì thì nói lẹ đi Thúy Anh”

“Trường ta tổ chức hội thi văn nghệ cấp trường. Mỗi lớp cử 3 tiết mục, 2 đơn ca và 1 song ca. Ai tình nguyện đi thì giơ tay.” – Thúy Anh nói.

Vân Nhi nói:

“Thúy Anh hát hay mà, đi đi, chọn thêm 1 người nữa là đủ”

Thúy Anh đáp:

“Không được, tôi ở trong đội văn nghệ của trường, mà đội văn nghệ thì lại được nhờ sang trường khác múa minh họa cho tiết mục diễn của người ta, đâu có đi được.”

Khả Duy từ dưới lớp nói vọng lên:

“Thế thì mở một buổi thử giọng đi. Giám khảo là cô Chi và Thúy Anh. Tất cả mọi người trong lớp đều phải tham gia. Chọn ra 2 người hát hay nhất là 2 tiết mục đơn ca. Còn tiết mục song ca thì để 2 người đó hát chung với nhau.”

Thúy Anh búng tay một cái:

“Hay lắm lớp phó lao động. Ừm bây giờ là đề tài. Có thể là đề tài về quê hương, đất nước, con người, tình yêu, gia đình, tuổi học trò. Có thể hát kèm theo nhạc cụ hoặc gửi nhạc về cho ban tổ chức.”

Cả lớp nhao nhao:

“Được đó”

Vân Nhi nói:

“Lát nữa là tiết sinh hoạt chủ nhiệm. Có thể lên trình bày ý kiến với cô rồi xin cô cho tổ chức luôn. Hạn chót nộp danh sách tiết mục là bao giờ hả Thúy Anh?”

“Ừm, 3 giờ chiều ngày thứ sáu tuần sau. Cũng là hạn gửi nhạc về ban tổ chức.”

Tiết sinh hoạt chủ nhiệm...

“Ừ, ý kiến rất hay đó. Bây giờ chúng ta tổ chức buổi thử giọng luôn đi.” – Cô Chi nói.

Một lát sau...

“Trương Tuấn Khôi, đến lượt cậu rồi đó.” – Thúy Anh nhìn danh sách nói.

Tuấn Khôi bước đến trước bàn giám khảo, ngồi xuống chiếc ghế và cất tiếng hát:

“Xin những bối rối này cứ thế lên ngôi

Xin con tim rẽ lối tìm giây phút nghẹn lời

Cho thêm chơi vơi, để những ánh mắt đôi môi

Chạm nhau mang theo gọi mời

Xin cho ta tan vào những đắm đuối miên man

Khi em ghé ngang đời chợt mang sắc hương thiên đàng

Và cho những ấm áp lại đến lấp kín nhân gian

Ngày ta yên vui cùng nàng”

[ Yêu 5 – Rhymastic ]

Cô Chi và Thúy Anh nhìn nhau, cười mỉm. Thúy Anh nói:

“Được rồi, cậu có thể về chỗ. Người tiếp theo, lớp trưởng Vân Nhi.”

Vân Nhi bước đến, ngồi xuống ghế và hát:

“Kể từ khi còn thơ bé

Mẹ luôn vỗ về chở che

Và ánh mắt chứa chan bao điều, nhiều lo lắng

Con của mẹ đã khôn lớn

Mẹ của con càng già hơn

Giọng nói ấm áp chưa bao giờ lời than vãn

Giấu giếm con bao điều

Mẹ nói dối con thật nhiều

Để gánh vác bao cam chịu

Chẳng ai thấu hiểu

Giấu khát khao đời mình

Vờ ước muốn như vô hình

Tất cả cho gia đình

Lặng im câm nín”

[ Chưa bao giờ mẹ kể – Min, Erik ]

Cô Chi gật gù. Cô bé này, vừa học giỏi, vừa hát hay, vừa có tố chất lãnh đạo. Sau này sẽ giúp cho đời rất nhiều!

10 phút sau...

“Mọi người, có kết quả rồi đây” – Thúy Anh đứng trên bục giảng nói

Cả lớp nhao nhao:

“Sao, sao?”

Thúy Anh nói:

“Thế này nhé, ở phía bên các bạn nam tôi và cô Chi thấy Tuấn Khôi có giọng hát triển vọng nhất nên sẽ chọn Tuấn Khôi đi thi. Còn về các bạn nữ, có rất nhiều bạn hát hay nhưng sau một hồi xem xét thì cô và tôi quyết định chọn lớp trưởng đi thi.”

Cả lớp đồng thanh:

“Đồng ý luôn”

Cô Chi hướng mắt về bàn 3 dãy 2, chỗ ngồi của lớp trưởng và lớp phó học tập. Cô hỏi:

“Hai em có ý tưởng gì cho tiết mục song ca chưa?”

Tuấn Khôi đứng dậy nói:

“Thưa cô, em và lớp trưởng gần nhà nhau nên có thể bàn chuyện này được ạ.”

Cô gật nhẹ đầu, nói:

“Thôi, còn có 15 phút nữa là hết giờ rồi, cô cho các em nghỉ giải lao. Cô có việc xuống phòng giáo viên trước đây.”

Cả lớp đồng thanh:

“Oh yeah”

Và... nhao nhao như một cái chợ!