Chương 14: Khôi ơi Khôi à!

Vài ngày sau...

“Các em sẽ làm một bài thuyết trình về sự phát triển của tập đoàn Microsoft trong 20 năm qua và sự thay đổi của các phần mềm thông dụng hiện nay qua các năm.” – Thầy Hùng dạy tin học dõng dạc nói.

Cả lớp đồng thanh:

“Super Hero ơi, khó lắm, tụi em không làm được đâu ạ.”

Thầy đáp:

“Đó là do lớp trưởng của các em bốc trúng đề khó thôi. Các lớp khác bốc đề rất dễ đó.”

Cả lớp quay sang lườm đứa nào đó bây giờ đang úp mặt xuống bàn vì sợ. Vân Nhi vội biện minh:

“Ờ thì, tôi cũng đâu có tự mình làm được đâu. Lỡ rồi sao giờ...”

Thầy nói tiếp:

“Các em sẽ thực hiện bài này trên PowerPoint. Hình ảnh, hiệu ứng, thông tin... đâu ra đó à nhen. Nhóm nào làm cẩu thả thầy cho điểm 1 vào bài kiểm tra học kì thì ráng chịu nha.”

Cả lớp nhìn theo Super Hero đang đi ra khỏi lớp với một ánh mắt đau thương khó tả.

Vân Nhi quay sang khều khều Tuấn Khôi. Cậu hỏi:

“Gì vậy Mây?”

Cô lí nhí nói:

“Khôi ơi, Khôi giúp mình làm bài thuyết trình này nha, nha, nha!”

Cậu hạ giọng:

“Tôi đâu cùng nhóm với cậu đâu?”

Cô nói:

“Bạn bè lâu năm thì phải giúp nhau chứ, đi mà!”

Cậu thở dài, nhưng chợt nghĩ ra ý gì đó, quay sang:

“Có thù lao chứ?”

Cô gật đầu lia lịa:

“Cậu muốn gì tôi cũng làm!”

Cậu nở một nụ cười khá là... nham hiểm:

“Điều 1: Phải luôn xin lỗi tôi mỗi khi cậu làm điều gì có lỗi. Câu xin lỗi ví dụ như: “Khôi đẹp trai, Khôi cute, Khôi thông minh, cho mình xin lỗi nhé!”

Điều 2: Tôi sai vặt cái gì cũng phải làm.

Cậu đã nhớ hết chưa? Chỉ có 2 điều thôi đó”

Nhi há hốc mồm:

“Khôi mà... mà cute á?”

Khôi vênh mặt:

“Cậu đúng là không có mắt thẩm mỹ. Tôi đẹp trai và cute như vậy mà cậu cũng không nhận ra nữa.”

Nhi thở dài. Thôi thì hi sinh một chút cho sự nghiệp lớn lao vậy.

Buổi tối...

“Mây, cậu tắm rửa quá thời gian quy định, làm tôi phải chờ đợi lâu, làm chậm tiến độ làm bài thuyết trình. Cậu phải xin lỗi tôi!” – Cậu tuôn một tràng.

Cô phản kháng:

“Tôi muốn tắm bao lâu thì kệ tôi chứ”

Cậu nghiêm mặt:

“Điều 1”

Cô luống cuống nói:

“Ơ, ơ Khôi đẹp trai, Khôi cute, Khôi thông minh, cho Vân Nhi xin lỗi nhé!”

Cậu hài lòng nói:

“Được, thế mới là bé ngoan chứ.”

Cô cố kìm lửa hận trong lòng, tự hứa với lòng thù này ta nhất định sẽ trả. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!