Chương 47: Giới thiệu
Khả Lan nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô sẽ cùng với Cố thủ trưởng đứng trong siêu thị mua bαo ©αo sυ.
Khả Lan bối rối khi đối mặt với nhiều loại bαo ©αo sυ với các mùi vị, kích cỡ khác nhau.
Cô ngước mắt, liếc nhìn Cố thủ trưởng, chỉ nhìn thấy lúc này Cố thủ trưởng thành thật nhìn món hàng trên giá đồ, vẻ mặt rất thong dong.
Một lúc sau......
Cố thủ trưởng chậm chạp không có lấy, Khả Lan cũng không đưa tay ra lấy.
“Lần đầu tiên phải không, tôi giới thiệu với cô, bαo ©αo sυ XX, cũng không tệ lắm, tôi và chùng dùng loại này.” Mà lúc này, nhân viên bán hàng vẫn luôn nhìn hai người, cười lấy từ trên kệ hàng hai cái bαo ©αo sυ, đưa cho Khả Lan.
Khả Lan không nhận, sắc mặt trở nên đỏ, vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Ừ.......Cái này đi.”
Mà lúc này Cố thủ trưởng lại gật đầu bày tỏ sẽ lấy cái này.
Môi mỏng của anh mím chặt, rồi sau đó duỗi tay lấy thêm mấy cái.
Nữ nhân viên thấy người đàn ông lấy không ít, cười vô cùng mập mờ, cầm một hợp lớn nói: “Mua một hộp lời hơn.”
Nhân viên bán hàng nói xong, nhìn hai người, cầm một hộp đi về phía quầy tính tiền.
Khả Lan thấy như vậy, chuẩn bị theo sau, lại theo bản năng nhìn Cố thủ trưởng.
Chỉ thấy lúc này sắc mặt Cố thủ trưởng vẫn lạnh lùng như cũ, vẻ mặt thản nhiên, hai mắt tối tăm sâu thẳm, không thể nhìn ra suy nghĩ của anh lúc này.
Khả Lan bối rối.......
Cố thủ trưởng quyết tâm lên giường?
Nghĩ như vậy, Khả Lan rũ mắt, dừng ở nửa thân dưới của Cố thủ trưởng.
Nhìn qua, cũng không có du͙© vọиɠ mãnh liệt thiêu đốt người!
Việc lên giường có thể chậm rãi sao?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng, há miệng muốn nói gì đó.
Lại thấy Cố thủ trưởng thanh toán tiền, rồi đem mấy thứ kia nhét vào tay cô.
Chợt bị một hộp bαo ©αo sυ XX ném tới, hai mắt Khả Lan trầm xuống, cúi đầu không lên tiếng, định ra khỏi siêu thị nói tiếp.
Khả Lan xách theo một túi bαo ©αo sυ XX đi ra siêu thị.
Cô nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh đảo một vòng.
“Hôm nay thời tiết thật tốt.”
Khả Lan cười nói, trong lòng chần chừm cô nên chạy hay là đứng im, không quay về ký túc xá?
Dù sao cũng đang ở trên đường, cô không tin, Cố Thành Viêm lại cầm thú đến mức ăn cô ngay tại đây.
Sau khi Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm ngước mắt, nhìn sắc trời, sương mù trắng mịt mờ.
Tháng một trời lạnh nhiệt độ lại giảm xuống, từng đợt khí lạnh tràn về, thời tiết như vậy là đẹp sao?
“Ừ.” Cố Thành Viêm gật đầu, không phản bác lời nói của Khả Lan, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng Khả Lan hơi vội, đưa tay tự vỗ đầu mình, giả bộ như vừa nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: “Tôi chợt nhớ ra, chị Lan Thư nói chiều nay tìm tôi có việc, đến giờ rồi, tôi phải đến chỗ chị Lan Thư.” Khả Lan nói xong, nghiêng đầu muốn rời đi.
Nhưng......Cánh tay cô bị ngươi khác bắt được.
Bị bắt lại, Khả Lan không thể không dừng lại, nghiêng đầu nhìn Cố thủ trưởng, chỉ thấy sắc mặt Cố thủ trưởng trở nên âm trầm.
Trong lòng bỗng nhiên run lên, trên mặt nở nụ cười cực kỳ mất tự nhiên.
“Đúng rồi, hôm nay anh rảnh, hay là chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi?” Khả Lan đổi đề tài, nói chuyện không suy luận, sau khi nói xong cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà nụ cười trên mặt cô lại cực kỳ rực rỡ.
Trong lòng khẽ run rẩy, kiểu cách, quá kiêu.
Không phải chỉ là lên giường thôi sao, sợ gì? Dù sao sớm hay muộn cũng phải lên.
Nghe thấy hai chữ ly hôn, Cố Thành Viêm không buông tay, ngược lại ôm Khả Lan vào lòng, tiếp tục đi về phía trước.
“Ngày nghỉ, cục dân chính không có ai.” Cố Thành Viêm nói xong lại dừng bước, cúi đầu nhìn Khả Lan, chợt nở nụ cười trêu đùa: “Đã là vợ chồng, tôi nghĩ phải thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng.”
Cố Thành Viêm nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng, không nặng không nhẹ, trên mặt cũng không biểu lộ gì.
Chỉ là những lời này rơi vào tai Khả Lan, lại làm cho cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ.
Cô nở nụ cười, cười đến tim gan run sợ, run đến nỗi giọng nói không được tự nhiên, ngước mắt, nhìn thẳng Cố thủ trưởng nói: “Không......thực hiện, tôi......tôi cũng không ngại.”
Khả Lan nói tới đây, vẫn nở nụ cười, nhưng quá giả.
Trong lòng cô chợt nghĩ lại, rốt cuộc cô đã làm gì, mới có thể khiến Cố thủ trưởng chú ý, chợt nhớ tới nghĩa vụ vợ chồng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng không có ra ám hiệu với Cố thủ trưởng về việc này.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, hai mắt tối tăm giống như cục đá ném vào nước tạo thành một tầng sóng.
Giọng nói đậm đà của anh, chợt trở nên vui sướиɠ.
“......Không sao, vừa đúng lúc tôi rảnh rỗi.”
Cố Thành Viêm vẫn không buông tha.
Nói xong, khiến cả khuôn mặt Khả Lan trở nên xanh mét.
Rãnh rỗi?
Là nhàn rỗi quá rồi!
Khả Lan chợt thấy nổi giận!
Cô ngẩng đầu, đang định nói những lời chua ngoa với Cố thủ trưởng rằng cô không muốn lên giường.
Nhưng lúc này, một âm thanh đột ngột xen vào cuộc nói chuyện của hai người.
“Anh Viêm, chị Lâm.”
Giọng nói Lương Bảo Nhi mềm mại, không kiêu ngạo lạnh lẽo như trong ấn tượng của Khả Lan, mềm mại ngây thơ hơn nhiều.
Lại một lần nữa nghe thấy âm thanh của Lương Bảo Nhi, Khả Lan sững sờ, nghiêng đầu nhìn, chính là Lương Bảo Nhi.
Lúc này, Lương Bảo Nhi nở nụ cười, hai mắt xinh đẹp trợn to, mặt nhìn cô tự nhiên.
Khả Lan còn chưa biết phải đối phó với Lương Bảo Nhi thế nào.
Lương Bảo Nhi đã đi tới trước mặt Khả Lan, đưa tay khoác cánh tay Khả Lan: “Chị Lâm, mấy ngày nay là em không tốt, một lòng muốn ở chung một chỗ với anh Viêm, nhưng mà, hiện tại em suy nghĩ thông suốt rồi, Lạp Dương mới là người em muốn.”
Lương Bảo Nhi nói xong, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Khả Lan, không liếc nhìn Cố Thành Viêm.
Cô ta kéo Khả Lan, lôi kéo cô đi về phía trước, khẽ cười.
Khả Lan không muốn cùng Cố thủ trưởng quay về làm vận động trên giường, vẫn không lên tiếng, mặc cho Lương Bảo Nhi lôi kéo đi, đi hai bước, cô ngẩng đầu nhìn Cố thủ trưởng, chỉ thấy vẻ mặt Cố thủ trưởng lạnh lùng, hai mắt híp lại, dường như đang nghĩ gì đó.
Cho nên Khả Lan cũng không quấy rầy Cố thủ trưởng đang mải suy nghĩ, ánh mắt dừng trên người Lương Bảo Nhi.
Một hàng ba người, đi vài bước, đi đường vòng, Khả Lan thấy một nhóm người đang vây trước bồn hoa, ánh đèn, chụp ảnh, với một tấm biển......
Đây là?
.......Quay quảng cáo, hay là tiết mục ti vi?
Khả Lan sững sờ, Lương Bảo Nhi muốn giải thích scandal của mình trước truyền thông?
Đang suy nghĩ, Khả Lan đột nhiên phát hiện ra bóng dáng của Triệu Lạp Dương trong đám người.
Lúc này Triệu Lạp Dương, không còn bộ dáng chán chường, trở lại chiếu sáng như ánh mặt trời.
Toàn thân mặc đồ tây, khiến Triệu Lạp Dương vốn đã đẹp trai, lại càng trở nên mê người.
Lúc này anh ta giống như ván mới được sơn sáng chói, giống như hoàng tử trong huyền thoại; ánh mắt nhìn về phía Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi thấy Triệu Lạp Dương nhìn về phía bên này, liền buông lỏng tay Khả Lan, hướng về phía Triệu Lạp Dương vẫy vẫy, khẽ cười, bộ mặt hạnh phúc.
Những phóng viên vốn dĩ đang đứng trước mặt Triệu Lạp Dương, thấy Lương Bảo Nhi vẫy tay, khuôn mặt nở nụ cười cưng chiều, bước nhanh về phía Lương Bảo Nhi, nhìn Lương Bảo Nhi dịu dàng nói: ‘Đã nói để anh đi mua nước, em lại muốn tự mình đi, có đau chân không?” Triệu Lạp Dương nói xong, liền thò tay khoác lên cái eo nhỏ nhắn của Lương Bảo Nhi, bộ dáng thân mật, giống như một nhân tình nhỏ.
Nhưng làm sao con người có thể thay đổi với tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa còn là cái loại này!