Chương 22: Sợ hãi hay là dối trá?
Không có cảm giác đau đớn như dự đoán, Khả Lan mở mắt, đập vào mắt là ba gạch vàng óng ánh trên cầu vai ống tay áo màu xanh lá cây.
Thấy ba gạch vàng óng ánh, Khả Lan hơi dừng lại, vội vàng đứng thẳng dậy.
Không có ngẩng đầu, chỉ khẽ nói một câu “Cảm ơn.”
Khả Lan cảm ơn cũng không nhận được câu trả lời của Cố thủ trưởng.
Không khí bỗng nhiên trở nên ngột ngạt.
Lát sau......
Khả Lan nghiêng đầu muốn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếp tục nâng tinh thần.
Nhưng một giây kế tiếp, chân cô bỗng nhiên nhẹ bẫng, trời đất quay cuồng.
Cố Thành Viêm ôm cô, xoay người đi lên lầu.
Thấy động tác của Cố thủ trưởng, Khả Lan bối rối, theo bản năng giật giật cơ thể, muốn xuống.
Nhưng cánh tay Cố Thành Viêm càng buộc chặt hơn, căn bản không cho cô xuống.
Không thể xuống, Khả Lan ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng, nhưng chỉ có thể thấy sống mũi cao của Cố thủ trưởng, hai mắt sâu thẳm, hình dáng lạnh lùng cương nghị.
Giống như tượng đá, mặt mày bất động, không có như người bình thường.
Hơn nữa một thiên thần như vậy, lại khiến người ta cảm thấy xa xôi với không tới.
Động tác thân mật, khiến cho cơn buồn ngủ của Khả Lan biến mất.
Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Cố thủ trưởng.
Loảng xoảng......
Cố Thành Viêm đá văng cửa phòng, đi tới mép giường, đặt Khả Lan lên giường.
Hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Khả Lan, trong con ngươi đều là vẻ ác lạnh.
“Ngủ không ngon còn cố gắng chống đỡ? Cô sợ hãi hay là dối trá?” Cố Thành Viêm hừ lạnh một tiếng.
Không rõ là trách cứ hay là quan tâm, chỉ thấy bộ dáng Khả Lan không cẩn thận, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất là phiền não.
Cẩn thận?
A.... .........Rốt cuộc cô sợ hãi đến dường nào?
Khả Lan nằm dài trên giường, nghe thấy những lời Cố thủ trưởng nói, sau khi ngước mắt nhìn Cố thủ trưởng, ánh mắt không khỏi trầm xuống.
Cố gắng chống đỡ? Dối trá? Đều là như vậy đi!
Nếu thật sự đối mặt với Cố thủ trưởng, cô sợ mình sẽ sa chân vào vũng bùn, một người đàn ông ưu tú, có bao nhiêu thiếu nữ có thể không động lòng?
Cô cũng động lòng, mà cô muốn bóp chết những thứ này từ trong trứng nước, nếu cô ly hôn với Cố thủ trưởng, cô có thể thoải mái vẫy tay tạm biệt.
Nghĩ đến đây, Khả Lan khẽ cắn môi dưới, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng.
“Tôi......” Khả Lan nhẹ nhàng nói, giọng nói mềm mại, làm cho người ta thương tiếc.
Ánh mắt chớp động, nước mắt trong suốt.
Cô nói được nửa câu, cuối cùng lại không dám nói gì, trong lòng mơ hồ chua xót, hốc mắt ửng đỏ.
“Thôi......” Cố Thành Viiem nghe thấy Khả Lan trả lời, thật lâu cũng không nghe thấy Khả Lan nói tiếp.
Trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, thở ra một hơi, nói một câu thôi, không có ý định ép Khả Lan, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Khả Lan, hình như muốn từ trên mặt Khả Lan nhìn ra cái gì đó.
Mà Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói, đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng không nói rõ là mùi vị gì.
Hoảng hốt! Mất mát!
Các loại suy nghĩ xông lên đầu.
“Anh thích Lương Bảo Nhi?”
Khả Lan dồn dập nhỏ giọng hỏi một câu.
Tiếng nói rơi ở phía sau, cô chỉ cảm giác trái tim mình đập thình thịch, đinh tai nhức óc.
Cô đang chờ đáp án, rồi lại sợ đáp án.
Tâm tình phức tạp, khiến Khả Lan khẩn trương níu chặt chăn, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Ừ.... ...?” Cố Thành Viêm nghe thấy câu hỏi của Khả Lan, chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng khẽ vui mừng.
Ghen?
Còn biết sao!
“Anh thích Lương Bảo Nhi?”
Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng không trả lời, tiếp tục hỏi.
Ánh mắt nhìn thẳng Cố thủ trưởng, cô đang chờ mong, mong đợi đáp án.
Mặc kệ đáp án là cái gì, đều không quan trọng, cô chỉ muốn xác định!
Không khí trong phòng trầm mặc, Cố Thành Viêm vốn dĩ không có ý ở lại, chợt ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Khả Lan, bộ dáng dần dần trở nên nhu hòa.
Anh tự tay đắp chăn cho cô.
Môi mỏng khẽ mở.