Long Kình Thiên không thể hiểu nổi, rõ ràng mình mới là người bị cưỡng hôn, nhưng tại sao người cuối cùng chỉ trích anh lại là Mạc Cửu?
"Điên? Nói cho anh biết, tôi đúng là điên rồi đấy! Tôi không về nhà! Cái nhà kia không ai chào đón tôi, tôi trở về làm gì? Các người chẳng ai cần tôi, vậy dựa vào đâu mà đòi quản tôi?"
Trong lòng cực kỳ tủi thân, nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng, giống như phải khóc cho hết nước mắt tủi hờn của những năm vừa qua.
Mạc Cửu khóc, lần đầu tiên trong suốt mười hai năm qua.
Mười năm trước, bà nội Mạc qua đời, lúc cô bị đuổi đi, cô không hề khóc.
Trong lúc bỗng nhiên không có tiền sinh hoạt, cô ở trong khu nhà cao cấp, nhưng ngay cả tiền điện nước đều không đóng nổi, cô không hề khóc.
Lúc bảo mẫu bỏ đi, bản thân đang ở trong biệt thự xa hoa phải dời đến khu trọ cũ nát, bị người ta chế giễu, cô cũng không hề khóc.
Khi bị một đám côn đồ bao vây, cô liều mạng đánh nhau với bọn chúng, toàn thân đều bị thương, cô không hề khóc.
Thậm chí, khi Hàn Triều Dương và Lâm Nhược đối xử với cô như thế, đứng trước toàn trường ép cô nói xin lỗi, cô cũng không hề khóc.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy vô cùng tủi thân.
"Các người đều không thích tôi, thậm chí đều không cần tôi thì cần gì phải để ý đến tôi. Anh đi đi, tôi không cần anh lo cho tôi. Không phải là anh ghét tôi sao? Không phải anh không muốn gặp tôi sao? Vậy anh coi như tôi không tồn tại đi, không được sao?"
Lúc này, trông cô gái nhỏ vô cùng chật vật.
Khăn choàng của cô bị nước mắt thấm ướt dính trên mặt, hai mắt đỏ bừng. Người khác khóc đều là dáng vẻ lê hoa đái vũ, nhưng Mạc Cửu khóc lại giống như trò hề.
Trái tim anh hơi thắt lại, cảm giác tức giận trong lòng Long Kình Thiên thoáng cái biến mất không còn dấu vết.
Không khí lạnh lẽo tràn ngập trong phòng, trong không khí chỉ có thể nghe được tiếng khóc nức nở của Mạc Cửu xen lẫn tiếng mắng đứt quãng của cô.
Một lúc lâu sau.
Long Kình Thiên buông cô ra, giọng nói lạnh lùng truyền tới: "Không ghét cô."
Tiếng khóc thút thít ngừng lại một chút.
Long Kình Thiên dừng một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật vì khóc, nói tiếp: "Cũng không phải là không thích cô."
Mạc Cửu mở to hai mắt nhìn.
Cô ngẩng đầu, mặc dù sắc mặt không dễ nhìn lắm, nhưng tâm trạng lại nhảy nhót tung tăng.
Đầu óc càng thêm mê man, trên mặt Mạc Cửu vẫn còn vệt nước mắt, nhưng sau đó lại cười ngu ngốc, đầu óc nặng nề, cô đi về phòng ngủ: "Tôi, tôi đi ngủ trước một chút....."
Dứt lời, bịch một tiếng, cô đóng cửa phòng ngủ, nằm ở trên giường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng khách, dưới ánh đèn lờ mờ, Long Kình Thiên ngây người đứng ở đó, cảm giác như mình có chút mơ hồ không hiểu rõ tình hình.
Lông mày nhíu lại, nhìn cánh cửa phòng ngủ, anh suy nghĩ một chút, vẫn chấp nhận nghỉ ở phòng khách một đêm.
Ngày hôm sau, trời đã sáng từ lâu nhưng Mạc Cửu vẫn không rời giường.
Long Kình Thiên do dự một chút rồi vẫn đi gõ cửa.
Cốc! Cốc!
Long Kình Thiên gõ một hồi nhưng không có ai đáp lời.
Lông mày nhíu lại, một người vốn không có kiên nhẫn như anh lấy trong túi ra một đoạn dây thép, tùy tiện đưa mấy cái liền nghe “cạch” một tiếng, cửa mở.
Trong phòng không mở đèn, rèm cửa vẫn thả xuống.
Tuy rằng tối mờ, nhưng một người từ lâu đã thích ứng với các loại hoàn cảnh như Long Kình Thiên đã khóa chặt được mục tiêu.
Trên giường hẹp, cả người cô gái giống như con mèo nhỏ cuộn lại giữa đống chăn. Dưới ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ dáng vẻ của cô, nhưng không hiểu sao lại khiến hơi thở của Long Kình Thiên bị kìm nén.
Theo thống kê, đại đa số mọi người trên thế giới, khi bất lực tuyệt vọng vì chịu tổn thương sẽ có tư thế ngủ cuộn mình giống như ngồi trong lòng mẹ, bởi vì trong vô thức, đây chính là tư thế an toàn nhất.