Không khí đóng băng trong nháy mắt.
Lúc này Mạc Cửu quỳ một chân trên ghế sofa, một tay duỗi ra muốn giật lại đồ, còn người đàn ông thì một tay nắm lấy cổ tay của cô, một tay khác nắm chặt qυầи ɭóŧ màu hồng phấn, cơ thể của hai người dính chặt vào nhau, trong căn phòng yên tĩnh hô hấp của hai người quấn vào nhau làm bầu không khí trở nên mập mờ.
Cơ thể của Long Kình Thiên hơi căng cứng.
Mạc Cửu cảm thấy nhịp tim mình hơi nhanh.
Một lúc lâu sau Long Kình Thiên thả lỏng tay ra, chán ghét vứt bỏ qυầи ɭóŧ lên ghế sofa, sắc mặt lạnh như băng.
Nghĩ đến bệnh sạch sẽ của anh, Mạc Cửu lập tức xấu hổ giải thích: "Cái kia, đã được giặt rồi chỉ chưa kịp xếp..."
"..."
Đột nhiên nhiệt độ trong phòng hạ xuống thấp hơn một chút.
Tốt rồi, Mạc Cửu cảm thấy có đôi khi không giải thích sẽ tốt hơn giải thích.
Cô lúng túng quay đầu ra chỗ khác, một tay túm lấy qυầи ɭóŧ một tay khác đặt lên miệng ho nhẹ: "Cái kia, anh uống nước đi."
Ánh mắt của Long Kình Thiên thâm thúy nhưng lạnh lùng nhìn vào ly nước lọc trên bàn trà.
Trong đầu hiện lên cái qυầи ɭóŧ màu hồng vừa nãy, qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn xinh xinh đột nhiên làm anh cảm thấy cả người của mình hơi căng thẳng.
Long Kình Thiên nhíu mày, phiền chán đứng dậy.
Anh vừa đứng lên, thân hình cao lớn lập tức tỏa ra khí thế chèn ép cả căn phòng, giọng nói lạnh băng ra lệnh: "Thay quần áo."
...
Mạc Cửu ngoan ngoãn dọn dẹp đồ của mình, sau đó thay một cái áo màu trắng tay ngắn, bên dưới phối quần dài màu đen, đi đến ngồi vào trong xe Land Rover to lớn.
Cô nghiêng đầu nhìn thấy anh đang lạnh mặt im lặng, Mạc Cửu liền biết tâm trạng của anh không tốt cộng thêm hai hàng lông mày của anh nhíu chặt vào nhau cũng không thoát khỏi con mắt của cô.
Haizz, hết cách, ai bảo Mạc Cửu cô là người hiền lành dịu dàng, không đành lòng nhìn nhìn sói xám không vui?!
Mạc Cửu hắng giọng một cái ngồi thẳng dậy.
"Cái kia, anh sẽ không tưởng những lời đồn đại kia là thật chứ?"
Long Kình Thiên đang bình tĩnh phân tích chuyện trùm ma túy trốn thoát tối qua, lúc giữa trưa nhận được tin phát hiện ra hành tung nhưng khi họ chạy đến thì người ta đã đi mất, điều này chứng minh trong nội bộ của họ có nội gián.
Nhưng mà tên nội gián này là ai đây?
Suy nghĩ bị đánh gãy khiến Long Kình Thiên nghiêng đầu nhìn cô.
Mặt trời đang lặn về phía tây, ánh chiều tà rọi vào cửa sổ làm sau lưng Long Kình Thiên như tản ra một tầng ánh sáng, làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của anh, hoàn mỹ giống như tạc tượng khiến Mạc Cửu không nhịn được cảm thấy trái tim đập trật một nhịp, cổ họng hơi khát.
Người ta đều nói chỉ có phụ nữ đẹp mới mê người, nhưng có lẽ đàn ông mà đẹp như anh cũng có thể mê người!
Phát hiện lông mày của anh hơi nhíu lại thì Mạc Cửu mới lấy lại tinh thần.
Chẳng lẽ anh xoắn xuýt như vậy không phải là vì lời đồn kia sao? Mạc Cửu sờ cằm, khụ khụ, có lẽ đối phương sẽ không cho rằng cô dây dưa như vậy để anh chịu trách nhiệm nhỉ!
Mạc Cửu xấu hổ cười một tiếng, quyết định không để anh bị áp lực nữa: "Cái kia, anh, chuyện tối qua anh đừng để trong lòng. Thời này tư tưởng mọi người đều cởi mở, tình một đêm nhiều không kể xiết, sau này chúng ta cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra nha."
Cùng lắm thì xem như bị chó cắn một cái thôi! Mạc Cửu đắc ý suy nghĩ.
Xem như chưa xảy ra?
Long Kình Thiên nhíu mày, bóng lưng cương nghị cứng đờ.
Sau đó anh nhìn về phía trước, không nói gì. Có điều bầu không khí trong xe hình như càng lạnh hơn.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Mạc Cửu ngửa mặt nghiêng đầu, cảm thấy rất xấu hổ.
Tình cảm đều xuất phát từ một phía? Cơ bản người ta không xem cô ra gì thì phải?