Chương 6

Chương 06

"Biểu ca?" Phù Yến Yến giật mình, tay lơ lửng giữa không trung quên buông xuống.

Người đến là Dĩnh Vương thế tử Chu Ninh Trạo, mẹ đẻ của hắn cùng Anh lão quốc công là cùng một người, cho nên hắn cũng là biểu ca của Phù Niệm Niệm và Phù Yến Yến.

Chu Ninh Trạo lập tức ngăn ở trước người Phù Niệm Niệm: "Niệm niệm là muội muội của muội, sao muội có thể đánh nàng như vậy."

Phù Yến Yến đình trệ, hung hăng vứt sợi đằng trong tay xuống đất.

"Ta không có, rõ ràng là nàng ta cố ý giả vờ. Nàng ta đoạt vị hôn phu của người khác, nàng ta… Thừa dịp hôn lễ của ta bò lên giường Nhiễm Chính, nàng ta bỉ ổi như thế, huynh còn che chở cho nàng ta."

Vẻ mặt Chu Ninh Trạo nghiêm túc, ánh mắt rơi thẳng vào người Phù Yến Yến, chợt cảm thấy Phù Yến Yến sức lực không đủ. Phù Yến Yến lại tiếp tục la lên: "Không tin thì biểu ca tự hỏi nàng ta đi, ta nói không có một câu nào là nói dối?"

Cuối cùng Chu Ninh Trạo bị lời nói này của Phù Yến Yến thuyết phục, hắn khó có thể tin quay đầu lại: "Niệm Niệm…"

Phù Niệm Niệm tiếp tục khóc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời. Đối với biểu ca Chu Ninh Trạo này, Phù Niệm Niệm cũng không có quá nhiều tình cảm. Chu Ninh Trạo là thế tử, là người tương lai phải thừa kế vương vị, mặc dù mọi người đều là biểu muội, nhưng là biểu muội mỗi người cũng là không giống nhau, nhiều năm qua Phù Niệm Niệm cũng không nguyện ý cùng vị biểu ca này có quá nhiều tiếp xúc.

Sở dĩ hôm nay hắn có hành động như vậy, cũng thật sự là vì Phù Yến Yến có hành động quá khích, làm mất thể diện của một vị tiểu thư quốc công phủ. Còn chân chính quan tâm Phù Niệm Niệm, thật là không có mấy phần.

"Lời Yến Yến nói…là thật sao?" Chu Ninh Trạo còn có chút chần chờ.

"Không phải như vậy, tiểu thư của chúng ta mới không phải loại người này." Bạch Trà kêu to: "Thế tử ngài đã nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ, tiểu thư làm người như thế nào, ngài không phải là quá rõ sao, việc này nhất định là có hiểu lầm."

Chu Ninh Trạo cau mày một cái, sắc mặt cũng âm trầm xuống.

Phù Yến Yến hừ lạnh với Phù Niệm Niệm một tiếng: "Ngươi sớm xéo đi, đừng làm ô uế Anh quốc công phủ, qua vài ngày nữa quốc công tìm Nhiễm thiếu phó nói chuyện, rồi sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi."

Ngược lại lại vịn cánh tay Chu Ninh Trạo khuôn mặt thay đổi thành tươi cười: "Biểu ca, sao huynh lại tới đây? Bên ngoài có nóng không? Đi vào sảnh uống một ngụm trà nhé?"

Chu Ninh Trạo quay đầu nghiêng mắt nhìn Phù Niệm Niệm, trên mặt không rõ là thần sắc gì. Phù Niệm Niệm nhìn bờ môi hắn mấp máy, dường như còn có chút lo lắng cho mình, nhưng bị Phù Yến Yến cùng bọn hạ nhân vây quanh, hắn cũng chỉ đành đi ra ngoài.

Đáng tiếc cuối cùng Phù Niệm Niệm cũng không nghe thấy Chu Ninh Trạo đến tột cùng nói cái gì.

Rốt cuộc đám người cũng đi hết.

Nhuyễn Nguyễn vẫn luôn không khóc, nhưng giờ phút này hắn chạy tới ôm eo Phù Niệm Niệm, nói cái gì cũng không nguyện ý buông ra.

Phù Niệm Niệm vội vàng ôm Nhuyễn Nguyễn vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi hắn vài câu.

Bạch Trà cũng bước nhanh đến bên người Phù Niệm Niệm, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: "Tiểu thư, đau không? Có đau hay không?"

"Cũng không phải lần đầu tiên." Phù Niệm Niệm cười khổ, quay đầu giới thiệu với Bạch Trà: "Đây là Mạt Lỵ, mấy ngày nay ở Nhiễm phủ đã chăm sóc ta."

Bạch Trà nhìn Mạt Lỵ gật gật đầu.

Phù Niệm Niệm dỗ dành Nhuyễn Nguyễn: "Trong viện mặt trời chiếu, chúng ta đi vào trước rồi nói."

"Vâng, chúng ta đi vào nói đi." Bạch Trà vội vàng vén màn lên, đưa Phù Niệm Niệm với Mạt Lỵ vào phòng.

Cái nhà này không lớn, nhưng tốt xấu xem như có chỗ đặt chân. Mạt Lỵ đang muốn giúp Phù Niệm Niệm ôm lấy Nhuyễn Nguyễn, liền nghe góc tường truyền đến vài tiếng kêu sắc nhọn. Nàng hơi nghi hoặc một chút di chuyển ánh mắt, Bạch Trà xách chiếc l*иg từ góc tường ra: "Đừng sợ, là con ngỗng tiểu công tử nhà ta nhặt về trước kia."

Phù Niệm Niệm vội vàng để lộ cái nắp l*иg trúc, sờ lên con ngỗng lông trắng.

Ngỗng trắng lớn còn ấm, vẫn sống.

Là Chiêm Chϊếp đời trước bị Phù Yến Yến hành hạ đến chết.

Mạt Lỵ cười cười cũng không nói chuyện, chỉ thấy Bạch Trà bận rộn một trận, cầm một cái khăn lông ra cho Phù Niệm Niệm chườm lạnh. Bây giờ gặp lại Bạch Trà, mặc dù trên mặt Phù Niệm Niệm không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã vạn phần kích động. Bạch Trà vẫn luôn trung thành tuyệt đối với nàng và Nhuyễn Nguyễn, đời trước nếu không phải bởi vì chính mình, Bạch Trà với Nhuyễn Nguyễn cũng sẽ không chết trên tay Tô Huyên.

Quá nhiều người, chỉ có mất đi mới phát hiện bọn hắn quan trọng với mình như thế nào. Đời này xem như vì những thân nhân này, nàng cũng không thể giống như đời trước sống ngu xuẩn như vậy một lần nữa.

Chủ tớ cuối cùng cũng có thể yên yên ổn ổn ngồi xuống nói chuyên, Bạch Trà vội vàng hỏi: "Tiểu thư, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không biết, bỗng dưng té xỉu, tỉnh lại đã thấy ở phòng tân hôn." Phù Niệm Niệm hơi suy tư: "Bạch Trà, ba ngày này bọn hắn có làm gì ngươi không?"

"Cũng giống như tiểu thư nhìn thấy, Tam tiểu thư ngày ngày đến đây trút giận, bất quá cũng may không làm bị thương tiểu công tử." Bạch Trà khe khẽ thở dài: "Ngày hôm trước bị con ngỗng cắn một cái, Tam tiểu thư thiếu chút vặn gãy cổ Chiêm Chϊếp, ta liền nhốt Chiêm Chϊếp ở trong l*иg không dám thả ra."

Phù Niệm Niệm nghe không khỏi có chút thất thần, nàng lẩm bẩm nói: "Khổ cho ngươi rồi."

"Không khổ." Bạch Trà lắc đầu: "Chỉ cần tiểu thư tốt… Đúng rồi, tiểu thư người ở Nhiễm phủ…" Bạch Trà liếc Mạt Lỵ ở một bên, giọng nói nhỏ dần lại.

"Không sao, ta ở Nhiễm gia rất tốt, ngươi không cần lo lắng cho ta." Phù Niệm Niệm xích lại gần Bạch Trà một chút: "Ngươi nhịn thêm một chút, chăm sóc tốt cho Nhuyễn Nguyễn, ta sẽ mau chóng tìm cách đưa các ngươi ra khỏi Phù gia."

Bạch Trà nhìn Phù Niệm Niệm, vẻ mặt nàng kiên định, không giống như là nói lung tung. Không biết thế nào, chỉ là ba ngày không thấy, nàng luôn cảm thấy Phù Niệm Niệm không giống trước lắm.

"Tiểu thư chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, Bạch Trà nhất định liều chết che chở cho tiểu công tử." Bạch Trà gật gật đầu: "Tiểu công tử nói cho cùng cũng là dòng dõi quốc công gia, làm sao muốn ra ngoài thì có thể ra ngoài? Tiểu thư tuyệt đối không nên làm khó chính mình."

Phù Niệm Niệm cúi đầu xuống, không lên tiếng.

"Bạch Trà cô nương không cần để ý." Vẻ mặt Mạt Lỵ như thường: "Tuy là gả sai, nhưng bây giờ cũng đã thành kết cục đã định. Thiếu phó không phải người bội tình bạc nghĩa, tự nhiên sẽ thực lòng đối đãi với phu nhân, phu nhân ở Nhiễm gia sẽ không chịu ủy khuất gì."

Bạch Trà gật gật đầu: "Làm phiền cô rồi."

Phù Niệm Niệm tranh thủ bảo Mạt Lỵ mang đồ vật tới giao cho Bạch Trà: "Của hồi môn của Tam tỷ ta không dám động, mặc dù những vật này có giá trị không được cao, nhưng ngươi phải chăm sóc cho Nhuyễn Nguyễn, những vật này giữ ở bên người lúc quan trọng cũng có thể lấy ra ứng phó khẩn cấp."

Bạch Trà vội vàng đẩy mấy lần: "Không được, tiểu thư hãy giữ lại đi."

Nhuyễn Nguyễn cũng có vẻ mặt không tình nguyện, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ có phải lại muốn đi rồi hay không? Tỷ tỷ sẽ không phải là không cần Nhuyễn Nguyễn nữa chứ?"

Phù Niệm Niệm cau mày một cái, đưa tay sờ sờ trán Nhuyễn Nguyễn, nàng thật không xứng với chức danh tỷ tỷ này. Thời điểm trước đó nàng còn muốn giúp Nhuyễn Nguyễn đặt tên, thế nhưng còn chưa kịp làm. Hài tử nhà khác sáu tuổi đã đến tuổi nhập học vỡ lòng, thế nhưng đương nhiên là Phù gia sẽ không có ai để việc này ở trong lòng.

Tuổi tác dễ qua, việc này tuyệt không thể trì hoãn.

Một tay Phù Niệm Niệm nhét đồ vào trong ngực Bạch Trà: "Giữ lại đi, ta đi tìm quốc công nói một chút, muốn tìm phu tử cho Nhuyễn Nguyễn, ngày sau cầm đi mua trà cho phu tử tiền này không thể không có."

Lông mày Bạch Trà nhăn lại, cũng cảm thấy chuyện Phù Niệm Niệm nói là chuyện vô cùng quan trọng.

Hai người đang lên kế hoạch cho việc này, chợt nghe có hạ nhân đến báo nói là Dĩnh Vương thế tử tới. Phù Niệm Niệm vốn cho rằng tình cảnh sáng sớm náo loạn như vậy, Chu Ninh Trạo đi theo Phù Yến Yến sẽ không tới nữa, không ngờ rằng Chu Ninh Trạo lại quay lại. Nàng bảo Bạch Trà cất đồ đi, mình xử lý qua loa y phục cùng tóc, mới đi gặp mặt Chu Ninh Trạo.

Phù Niệm Niệm hành lễ theo quy củ, nhẹ giọng kêu: "Thế tử."

"Niệm Niệm, sao muội lại gọi ta thế tử rồi?" Chu Ninh Trạo nhanh chân đi vào nhà bên trong: "Các tỷ tỷ của muội đều gọi ta là biểu ca, muội cũng gọi ta biểu ca là được rồi."

Phù Niệm Niệm cúi đầu cười nhạt: "Không có quy củ sao thành được vuông tròn, Niệm Niệm không dám vượt phép tắc."

Chu Ninh Trạo không có nhận ý của nàng, đổi đề tài còn nói: "Chuyện muội gả sai Yến Yến mới nói rõ với ta."

Vừa nghe đến chuyện này, vẻ mặt Phù Niệm Niệm không thay đổi che dấu nụ cười giễu, đứng tại chỗ không nói lời nào.

Kỳ thật lúc đầu cũng không có gì để nói với Chu Ninh Trạo.

"Niệm Niệm, ta nhìn muội lớn lên từ nhỏ, ta biết việc này tất nhiên không phải là ý của muội." Chu Ninh Trạo nhếch miệng: "Ta đặc biệt đến tìm muội, chính là muốn khuyên muội không nên quá mất mác."

"Đa tạ thế tử." Phù Niệm Niệm âm thầm tức giận.

Chu Ninh Trạo ngẩn người, vội vàng còn nói: "Hơn nữa ta còn có ít lời muốn nói với muội, là chuyện muội vẫn luôn quan tâm, muội bảo mấy người Bạch Trà đi ra ngoài trước đi."

Phù Niệm Niệm nghe vậy, đành phải nhẹ nhàng đưa ra ánh mắt, Bạch Trà liền mang theo Nhuyễn Nguyễn cùng Mạt Lỵ đến phòng bên cạnh đi thu xếp đồ đạc. Chu Ninh Trạo ngồi ở bên người Phù Niệm Niệm, tận lực hạ thấp giọng nói: "Niệm Niệm, hắn đã trở về."

"Hắn?" Phù Niệm Niệm nghe được thông tin nửa vời, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhảy một cái.

"Không sai." Chu Ninh Trạo gật gật đầu: "Muội không cần giấu diếm ta, ta biết muội vẫn luôn chờ đợi Tô Huyên."

Phù Niệm Niệm lập tức cảm thấy lạnh cả người, đầu choáng váng não nặng nề.

"Tô Huyên nhậm chức ở Cẩm Y Vệ, nghe nói là vì có công cứu giá Thái tử, mới đặc biệt phong quan về kinh." Ngón trỏ Chu Ninh Trạo siết nhẹ trên bàn: "Đáng tiếc trước mắt lại là tình huống như vậy, nếu muội có lời gì muốn nói, không bằng ta thay muội truyền cho hắn?"

Phù Niệm Niệm hít sâu một hơi, không biết trong lòng Chu Ninh Trạo nghĩ gì. Nếu thật sự như Chu Ninh Trạo nói hắn làm như vậy là muốn tốt cho nàng, bằng vào hắn là Dĩnh Vương thế tử chẳng lẽ chỉ có thể tiện thể nhắn?

Nàng nhìn qua con ngươi Chu Ninh Trạo cách một tầng đề phòng, làm cho không người nào có thể dễ dàng nhìn thấu.

Chu Ninh Trạo thấy Phù Niệm Niệm do dự, liền tranh thủ cởi ngọc bội trên người xuống, đặt ở trước mặt Phù Niệm Niệm: "Chính muội đi tìm so với ta đi thích hợp hơn, nếu Nhiễm gia không đồng ý, thì muội cầm lấy cái này áp chế bọn hắn."

"Thế tử đường đột." Phù Niệm Niệm nhướng mày, đem ngọc bội đẩy trở về.

Giọng nói của nàng rất hòa thuận, nhưng ngữ khí không thể xen vào: " Bây giờ Niệm Niệm đã gả làm vợ người, làm sao dám công nhiên câu tam đáp tứ? Đồ vật của thế tử tự nhiên càng không thể nhận."

"Niệm Niệm, ta đối với muội chỉ có ý tốt, muội không nên suy nghĩ nhiều." Chu Ninh Trạo lại đẩy:"Ta chính là sợ có người ức hϊếp muội."

Những lời này của thế tử nói rất chân thành, trong thoáng chốc cũng làm người ta cảm thấy là thật, dường như người mới chất vấn Phù Niệm Niệm cố ý thay gả căn bản không phải hắn.

Trên mặt Phù Niệm Niệm nở nụ cười như có như không.

Người ức hϊếp nàng còn ít sao?

Nàng lập tức nhét ngọc bội vào trong tay Chu Ninh Trạo, không có ý muốn lấy đồ vật của hắn chút nào.

Chu Ninh Trạo cũng chính là buồn rầu việc Phù Niệm Niệm không chịu nhận đồ của hắn, chỉ thấy rèm cửa bị vén lên, Phù Yến Yến kinh ngạc nhìn hai người trong phòng: "Phù Niệm Niệm, ngươi cái đồ đê tiện."

Nàng một bên kéo tay Chu Ninh Trạo một bên nói: " Thế mà ngươi còn ở trong phủ cùng biểu ca câu kết làm bậy? Thật sự là loại mặt hàng bì ổi, hạ đẳng."

Cùng lúc đó, ngọc bội từ đầu ngón tay Chu Ninh Trạo bỗng nhiên trượt xuống, rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy. Ba người cơ hồ là đồng thời sửng sốt, Phù Niệm Niệm chợt cảm thấy lại chuẩn bị có một trận tai họa xảy ra, nàng khẽ vuốt cằm, không nói lời nào.

"Phù Niệm Niệm, đồ vật bị ngươi đập vỡ, ngươi có phải còn muốn chúng ta thay ngươi bồi thường hay không?" Đuôi lông mày Phù Yến Yến cau lại, hùng hùng hổ hổ nói.

"Không phải ta đập." Giọng nói Phù Niệm Niệm không lớn, nhưng ngữ khí rất kiên định.

Chu Ninh Trạo cảm thấy chuẩn bị nổi lên xung đột, vội vàng chắn giữa ở người hai tỷ muội khoát tay: "Được rồi được rồi, cũng không phải vật quý giá gì."

Phù Yến Yến buông tay giữ chặt Chu Ninh Trạo ra, thẳng đứng ở trước mặt Phù Niệm Niệm, lại vung tay lên: "Tỷ tỷ ta hôm nay liền dạy dỗ những tật xấu này của ngươi."

"Tam tỷ, mọi việc nên biết điểm dừng."

Tiếng nói nàng trùng xuống, lại bị Phù Niệm Niệm bắt lấy cánh tay, mặc dù Phù Niệm Niệm không cao nhưng sức lực lại không nhỏ. Phù Yến Yến làm thế nào cũng không tránh thoát, rơi vào đường cùng đành phải thừa dịp Phù Niệm Niệm không chú ý, nặng nề mà đẩy nàng một cái.

Phù Niệm Niệm không đoán trước được, bỗng nhiên bị Phù Yến Yến đẩy, cả người đều mất cân bằng ngã về phía sau. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, nàng chỉ cảm thấy mình rơi vào l*иg ngực một người. Phù Niệm Niệm còn chưa kịp quay đầu, người đứng phía sau liền ôm nàng nghiêng người một cái, Phù Yến Yến đẩy vào khoảng không, ngược lại mình thì nặng nề ngã xuống đất.

Ngay sau đó giọng nói quen thuộc từ sau tai Phù Niệm Niệm truyền đến.

"Quy củ người Anh quốc công phủ các ngươi thật đúng là đặc biệt."