Chương 59

Ai cũng không ngờ tới Hoằng Đức đế sẽ có phản ứng này, nhưng ánh mắt nóng lòng muốn có được câu trả lời của hắn khiến Phù Niệm Niệm cảm động lây, Phù Niệm Niệm sững sờ một lát, lập tức mím môi: " Hương này gọi là nguyên đào hương, là đồ chơi nhỏ… không đáng nhắc đến."

Nhiễm Chính đứng ở một bên thấy thế, cũng bước tới trước một bước: "Ngài cảm thấy Niệm Niệm dùng hương phấn này… Có chỗ nào không ổn sao?"

Ánh mắt Hoằng Đức đế chuyển về trên người Nhiễm Chính, vẻ mặt khó có thể tin: "Nguyên đào hương? Quả nhiên là nguyên đào hương? Hương phấn này ở đâu ra?"

Mặc dù Phù Niệm Niệm không biết rõ tình trạng, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Là đơn thuốc gia mẫu điều chế, sau đó lưu truyền đến tay ta, vẫn luôn được dùng."

"Mẹ ngươi là ai? Nàng ở đâu?" Hoằng Đức đế lại truy hỏi, thậm chí trong chớp mắt Hoằng Đức đế còn cảm thấy mẫu thân trong miệng Phù Niệm Niệm có thể chính là Vân Cấp mà hắn ngày nhớ đêm mong.

"Gia mẫu là tiểu thϊếp Đàm thị ở Anh quốc công phủ trước kia, năm năm trước đã qua đời ngoài ý muốn." Phù Niệm Niệm nhíu mày: " Sao bá phụ lại hỏi gia mẫu?"

"Đàm thị? Bao nhiêu tuổi? Gả vào Anh quốc công phủ khi nào?" Hoằng Đức đế tiếp tục hỏi.

Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng nhíu mày, lần đầu tiên gặp mặt vị trưởng bối trước mắt này mà đã hỏi vấn đề riêng tư như thế, thì ít nhiều gì sẽ làm cho người ta cảm thấy một chút khó chịu. Nhưng Nhiễm Chính cũng không ra ngăn cản, Phù Niệm Niệm liền biết mình không nên quá tự đa tình, thế là chậm chạp đáp: "Gia mẫu sinh vào năm 14 Thiên Anh, mười bảy năm trước gả vào Anh quốc công phủ, lần lượt sinh hạ ta cùng Cận Dật, qua đời lúc Cận Dật hai tuổi."

"Mười bảy năm trước…" Hoằng Đức đế lẩm nhẩm, ban đầu hắn ôm lấy mấy phần tâm lý may mắn, muốn tìm ra chỗ tương đồng giữa Đàm thị với Tô Vân Cấp, cho dù là một tia liên quan cũng tốt, thế nhưng Phù Niệm Niệm khiến hắn chết tâm.

Chỉ thấy Hoằng Đức đế lắc đầu, giống như đang phủ định suy nghĩ trong lòng mình: "Nguyên đào hương không phải là đồ vật không đáng nói đến, lúc điều hương thì dùng nước cốt đào trắng, sau đó lại thêm nước đường loãng cho dễ vê thành khối, nên mới có thể tạo ra hương phấn tinh tế tỉ mỉ bất phàm như thế. Có phải ngươi biết Vân Cấp hay không? Nguyên đào hương này là hương phấn mà nàng yêu thích nhất."

Nhiễm Chính sững sờ, hắn sớm chiều ở chung với Phù Niệm Niệm, lại càng si mê hương đào đặc biệt trên người Phù Niệm Niệm như say, nhưng vậy mà hắn không biết đây là hương mà cô mẫu hắn thích nhất. Nhiễm Chính không khỏi di chuyển ánh mắt về phía Phù Niệm Niệm, cẩn thận quan sát nàng thật kĩ.

"Vân Cấp?" Phù Niệm Niệm cũng không chú ý tới động tác của Nhiễm Chính, nàng bị Hoằng Đức Hoàng đế hỏi có chút không hiểu: "Ta chỉ biết là một vị trưởng bối có khuê danh là Vân Cấp, là cô cô của Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Tô đại nhân, cũng là quý phi của đương kim Thánh thượng…"

Phù Niệm Niệm càng nói càng chậm, nhưng trong lòng đang không ngừng suy tư. Trên đời này dám trắng trợn gọi khuê danh của quý phi như thế chỉ có người thân, thế nhưng người Tô gia trừ Tô Huyên thì đã sớm qua đời hết trong đợt chính biến, bây giờ lại gọi như vậy chỉ sợ là chỉ còn Hoằng Đức Hoàng đế vừa trở lại đế vị.

Phù Niệm Niệm lại chăm chú nhìn lên, người trước mắt này trên y phục của người này không phải thêu rồng thì là cái gì? Vừa rồi nàng bị phản ứng Hoằng Đức Hoàng đế dọa sợ, vậy mà không có quan sát cẩn thận, còn há miệng gọi người ta là bá phụ, Phù Niệm Niệm khẽ cắn môi, vội vàng quỳ xuống đất: "Tham kiến bệ hạ, Niệm Niệm thất lễ, vô ý mạo phạm, còn xin bệ hạ khoan thứ."

"Hài tử, ngươi đừng sợ, mau đứng dậy đi." Hoằng Đức đế vội vàng đứng dậy từ sau cái bàn đi đến trước mặt Phù Niệm Niệm: "Ngươi đã có đơn thuốc nguyên đào hương, vậy có phải quen biết nàng hay không?"

Phù Niệm Niệm liên tục lắc đầu: "Dân phụ chỉ biết khuê danh quý phi, nhưng chưa từng thấy quý phi, càng chưa nói tới quen biết."

"Không có khả năng, hương này trừ Vân Cấp thì không có ai biết điều chế." Hoằng Đức đế không thể tin: " Năm đó trẫm đã từng gặp bao nhiêu danh sĩ điều hương, không ai có thể điều chế được hương này, nguyên đào hương, ngay cả tên cũng giống như đúc, đây tuyệt đối không phải trùng hợp."

Phù Niệm Niệm không hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, đành phải cúi đầu không dám lên tiếng.

Hoằng Đức đế lập tức hỏi tiếp: "Ngươi nói mẹ ngươi qua đời ngoài ý muốn, bà ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"

Phù Niệm Niệm thu liễm vẻ mặt buồn bã, vội vàng đáp: "Là năm năm trước lúc cùng nữ quyến khác trong Anh quốc công phủ lên núi lễ Phật, ngoài ý muốn trượt chân ngã vào trong ao cầu nguyện mà qua đời."

" Ao cầu nguyện?" Hoằng Đức Hoàng đế giống như tất cả mọi người lần đầu nghe thấy tin tức này, đều lộ ra biểu cảm không thể tin được: "Tại sao có thể xảy ra chuyện này?"

Trong giọng nói Phù Niệm Niệm không che dấu được ưu thương: "Qủa thật cái chết của mẫu thân vô cùng kỳ quặc, nhưng những năm này ta làm sao cũng không tìm được chứng cứ người khác hại bà ấy."

Trong thoáng chốc, hi vọng vừa mới xuất hiện lại biến mất, Hoằng Đức đế mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương: "Nhiễm Chính, cùng với Văn Điều điều tra chuyện này một chút."

"Vâng." Nhiễm Chính vội vàng chắp tay.

"Đa tạ bệ hạ." Sau khi Phù Niệm Niệm kích động thì vội vàng tạ ơn.

Vẻ mặt Hoằng Đức Hoàng đế từ chấn kinh biến thành đại hỉ, lại từ đại hỉ chuyển thành dáng vẻ trang nghiêm ngày thường.

Hắn nói không nhiều vài câu, lập tức khoát khoát tay, "Trẫm rời cung đã lâu, nên trở về rồi, những lời khác phu thê các ngươi ngày khác tiến cung tạ ơn rồi nói sau."

Phù Niệm Niệm đưa mắt nhìn Hoằng Đức Hoàng đế rời đi, trong lòng còn có một đống lớn nghi vấn, nàng thò đầu ra nhìn Hoàng đế đi xa, vội vàng một tay kéo ống tay áo Nhiễm Chính: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bảy năm trước quý phi rời cung thất lạc tôi tớ, từ đó không có tin tức, bây giờ Hoàng Thượng trở lại vị trí cũ, vẫn luôn đi tìm." Nhiễm Chính nhàn nhạt giải thích: " Nguyên đào hương của nàng quả thực là do mẫu thân nàng để lại cho nàng sao?"

Phù Niệm Niệm nhu thuận gật đầu: "Qủa thật là đơn thuốc mẹ ta để lại, mẹ ta không nói bà ấy đã cho người khác đơn thuốc, cũng không nói cái hương này là người khác dạy bà ấy. Ta không biết vì sao quý phi lại dùng loại hương này, năm đó chính biến ta mới mười tuổi, càng chưa nói tới có bất kỳ quan hệ gì với quý phi."

Phù Niệm Niệm Nhiễm Chính làm sao không hiểu, một người là tiểu thϊếp trong quốc công phủ, một người là quý phi trong cung đình, hai người kia thấy thế nào cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội gặp nhau nào, thế nhưng là nguyên đào hương đã buộc các nàng lại một chỗ, Nhiễm Chính biết, giữa Đàm Thi Vận với Tô Vân Cấp, nhất định còn có bí mật gì không muốn người biết.

Hắn nhớ lại lời Nhiễm Mính đã nói, bỗng nhiên sắc mặt nặng nề: "Trước khi mẫu thân nàng gả cho Anh lão quốc công, có phải từng có duyên phận với người khác hay không?"

"Chàng nói cái gì?" Phù Niệm Niệm vò đầu, giống như nhớ tới cái gì trợn to mắt.

"Trước khi cha ta sinh ra ta, hình như từng thích một nữ tử họ Đàm…" Nhiễm Chính lại chậm rãi nói.

Phù Niệm Niệm biết, người Nhiễm Chính nói chính là đại phòng Nhiễm Vinh đã mất sớm, nếu như Nhiễm Vinh không có gì bất ngờ xảy ra, Nhiễm Chính cũng sẽ không bị hai phòng khác ép đến nỗi phải sinh hoạt ở biệt trang vùng ngoại ô.

Trong lòng Phù Niệm Niệm lập tức sinh ra một chút cảm giác đồng bệnh tương liên, tay của nàng thuận theo tay áo trèo lên phía trên, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay Nhiễm Chính: "Ta nghe Cao thúc nói, mẹ ta đã từng cùng một vị Dung công tử..."

"Dung công tử? Không phải là tên giả mà cha ta dùng sao?" Nhiễm Chính nhíu nhíu mày: "Cho nên nữ tử đánh đàn tranh kia chính là mẫu thân nàng? Cầm phổ trong Anh quốc công phủ cũng là của mẫu thân nàng?"

Phù Niệm Niệm gật đầu: "Đúng vậy, chỗ trói chàng lần trước chính là chính là quán đàn mà nương ta để lại."

Nhiễm Chính bất đắc dĩ cười cười: "Nếu cha ta có thể được như mong muốn lấy bà ấy, cũng sẽ không đau lòng mà mất sớm, bây giờ nàng lại tới Nhiễm gia, đây quả thật là ý trời."

"Chờ một chút… lúc trước Cao thúc nói xây dựng Y Hạc Quán có bốn người." Phù Niệm Niệm nhớ lại: "Còn có muội muội của Dung công tử, với một vị cô nương khác. Cao thúc còn nói lúc nương ta ở đó, luôn nói muốn chờ ba người bọn họ trở về..."

" Muội muội Dung công tử? Cha ta chỉ có một người muội muội, về sau… Đến Tô phủ làm phu nhân, là mẫu thân Tô Huyên." Ánh sáng trong mắt Nhiễm Chính có một nháy mắt đình trệ, hắn nghiêng mặt đi giống như trốn tránh Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm chỉ lo chăm chú suy tư: "Chàng cùng Tô Huyên là biểu huynh đệ, Tô phu nhân kia chính là cô cô của chàng, nữ tử có quan hệ tốt với cha chàng và cô cô chàng, còn ai vào đây?"

Nhiễm Chính thản nhiên nói: " Trong phủ Tô phu nhân có quan hệ tốt nhất với muội muội của phu quân mình, ta đoán, người thứ tư kia chính là quý phi, chính là bởi vì nguyên nhân này nên nương nàng mới quen biết quý phi, cho nên hai người bọn họ đều biết điều chế nguyên đào hương."

Đột nhiên Phù Niệm Niệm nghe được có cảm giác hơi thất vọng mất mát, trong nội tâm nàng mơ hồ đã có đáp án, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Bọn họ sẽ còn về Y Hạc Quán sao?"

Nhiễm Chính cười lắc đầu, trong mắt có chút mất mác: "Cha ta chết bệnh nhiều năm, Tô phu nhân đã hàm oan mà chết lúc trong cung chính biến, về phần quý phi, mặc dù năm đó chạy ra khỏi cung cấm, nhưng đến nay bặt vô âm tín sinh tử chưa biết."

Phù Niệm Niệm sững sờ nhìn, mặc dù vẻ mặt Nhiễm Chính nhìn như nhẹ nhàng, nhưng nàng luôn cảm thấy lúc Nhiễm Chính nói lời này vô cùng bi thương, lại liên tưởng đến mình, Phù Niệm Niệm thấp giọng nói: "Những chuyện này mẫu thân chưa từng nói qua, ta vẫn luôn không biết gì."

Nhiễm Chính sờ sờ đầu Phù Niệm Niệm, cười đến ôn hòa nho nhã, hắn cảm thán, tiểu nha đầu này há lại chỉ không biết những thứ này.

"Sau khi Quý phi xuất cung thì thất lạc tôi tớ, một người có thể chạy tới chỗ nào?" Phù Niệm Niệm cảm thấy kỳ quái: "Nếu không ai biết quan hệ giữa quý phi với nương của ta, vậy quý phi có thể đi Y Hạc Quán tìm nương ta hay không?"

" Mùng tám tháng mười một bảy năm trước, ngày đó nương của nàng có gì đặc biệt…" Nhiễm Chính hỏi.

Phù Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nhưng mà lại không thấy có chút đầu mối nào: "Không có, ta chỉ nhớ rõ năm đó mùa đông bệnh tình cha ta nặng thêm, mẹ ta gọi lang trung chợt được chẩn đoán là mang thai, kể từ lúc đó phu nhân cùng di nương cứ luôn luôn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói mẹ ta vụиɠ ŧяộʍ với người khác, khiến cho mọi người vẫn luôn không chào đón Nhuyễn Nguyễn."

Phù Niệm Niệm lại nói tiếp: "Ta chỉ nhớ rõ có một lần nương ta mua rất nhiều trái cây điểm tâm vụиɠ ŧяộʍ đi Tây Sơn. Ta vụиɠ ŧяộʍ đi theo, kết quả là đến Tây Sơn đã thấy mẹ ta xuống núi, ta chỉ nhìn thoáng qua nơi đó trồng một mảnh diên vĩ, về sau không được mấy ngày nương ta liền xảy ra chuyện rơi xuống nước. Sau khi nương ta chết, ta cũng từng đi Tây Sơn nhìn một cái, đại khái là bởi vì hoa không còn ai chăm sóc, chỉ còn lại một mảnh lá khô, không có bất kỳ thứ gì khác, nơi đó tựa như một mảnh sườn núi hoang bình thường."

"Tây Sơn?" Nhiễm Chính trầm mặc: "Vậy nương nàng bà ấy…"

Phù Niệm Niệm lắc đầu: "Nương ta giống như là biết trước mình sẽ xảy ra chuyện, nói với ta phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, nói với ta không thể để cho người khác đào hoa diên vĩ trong hậu viện, còn nói với ta lúc nhớ bà ấy thì cùng với Nhuyễn Nguyễn nhìn những hoa diên vĩ kia. Lúc cha ta còn sống, bọn người Phù Cận Thiên còn chưa từng trắng trợn khắt khe, khắc nghiệt với chúng ta, thế nhưng khi đó cha ta đã qua đời, lời đồn trong phủ nổi lên bốn phía, khắp nơi đều nói mẹ ta vụиɠ ŧяộʍ thông đồng với người khác, truyền đi xôn xao, mãi đến khi mẹ ta qua đời mới yên tĩnh."

Nàng càng nói càng khổ sở, giọng nói cũng mơ hồ có chút nghẹn ngào.

Nhiễm Chính ôm Phù Niệm Niệm, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng: "Đều đã qua rồi, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện của nương nàng."

Phù Niệm Niệm lau nước mắt, chôn mặt trong ngực Nhiễm Chính: " Lúc trước Phù phu nhân vẫn luôn căn chặt lấy chuyện của Nhuyễn Nguyễn không thả, mãi đến khi nương ta qua đời bà ta mới sống yên ổn lại, nếu không phải chột dạ, thì tại sao lại có hành động như vậy? Bọn hắn rõ ràng muốn bức tử nương ta."

"Niệm Niệm, nàng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, chuyện mẫu thân nàng đi Tây Sơn không có gì khác thường sao? Nếu chỉ lên núi chăm sóc hoa, vì sao lại mua trái cây điểm tâm?" Nhiễm Chính nghi ngờ nói.

Phù Niệm Niệm sững sờ: "Hình như ta nhìn thấy nương ta để đồ vật xuống đất... Nhưng nơi đó rõ ràng chỉ có một mảnh hoa diên vĩ, trống trải lại thoáng mát, không giấu được người."

"Có lẽ những vật kia không phải đưa cho người khác đâu?" Nhiễm Chính hỏi: "Tại sao mẫu thân nàng lại bảo lúc nào nàng nhớ bà ấy thì đi xem hoa... Nàng nói xem có phải là hoa trên Tây Sơn hay không? Có phải bà ấy muốn nói cho nàng cái gì hay không?"

Tay Nhiễm Chính hơi cuộn tròn, không hiểu sao hắn có dự cảm, có lẽ tung tích cô mẫu cách hắn không còn xa.

Spoil chương sau:

Hắn nhìn Nhiễm Chính, dường như có chút khó mà tin được: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Nhiễm Chính chắp tay quỳ xuống đất: "Tô quý phi đã qua đời, quan tài đang ở Nam trấn phủ ti, trước khi quí phi qua đời còn vì Thánh thượng mà hạ sinh Long nhi, Thánh thượng có hậu rồi."