Chương 58

Nhiễm Chính bảo Oánh Nương bảo vệ viện tử cho tốt rồi vội vàng bước nhanh đến thư phòng mình.

Mới vừa vào cửa, quả nhiên thấy có người đang ngồi ở trước bàn tiện tay lật sách, hắn mặc một bộ trường bào dài, trước ngực có thêu một con rồng, mặc dù tóc mai hai bên đã hơi hoa râm, nhưng râu dài và đẹp, khí chất phi phàm.

Nhiễm Chính lập tức cúi người chắp tay, vẻ mặt trang nghiêm: "Tham kiến bệ hạ."

"Bình thân." Hoằng Đức đế ngẩng đầu cười khẽ, nghiêng mắt nhìn qua cái ghế bên cạnh, ra hiệu Nhiễm Chính ngồi xuống nói chuyện.

Hoằng Đức đế lại hỏi: "Trẫm tới sáng sớm, không tính là quấy rầy chứ?"

Nhiễm Chính thở dài nắm chặt tay lại: "Thảo dân không dám."

"Ngươi đứa nhỏ này..." Hoằng Đức không cần phải nhiều lời nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lại liếc mắt nhìn Trần Túc đang đứng bên cạnh mình.

Trần Túc rất biết nhìn ánh mắt, lập tức cong người lui ra ngoài.

Mắt thấy cửa thư phòng một lần nữa được đóng lại, vừa cẩn thận nhìn băng gạc quấn trên đầu Nhiễm Chính, lúc này Hoằng Đức đế mới dùng một giọng điệu rất bình thường hỏi: "Hôm qua làm sao mà bị thương?"

"Nhiễm Mính gan to bằng trời, giả mạo Tô Huyên làm việc ác, cho nên ta với Văn Điều tương kế tựu kế..." Nhiễm Chính bẩm báo tỉ mỉ tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua với Hoàng thượng: "Văn Điều đã mang Nhiễm Mính về trấn phủ ti, sẽ lần theo dấu vết lần này để tìm ra bè phái thái tử."

Hoằng Đức đế cũng không cắt ngang, hắn nghe Nhiễm Chính cẩn thận nói xong tất cả, hơi gật đầu: "Trẫm đã cho phúc thẩm lại bản án của Tô gia, chắc ít ngày nữa thì có thể rửa sạch oan khuất cho Tô gia. Mà trước mắt Thái tử đã vào kinh thành, chắc chắn có mục đích nào đó, muốn để ngươi giúp hắn một tay Đông Sơn tái khởi. Thân phận Nhiễm Chính này không giữ được lâu nữa, cho nên trẫm bỏ đi tất cả những cái này, ngươi thấy thế nào?"

Nhiễm Chính mặt không đổi sắc, ánh mắt lại chìm chìm: "Nhiễm Chính cả gan, muốn cầu một mạng trước mặt bệ hạ."

Tay đang tự nhiên lật sách của Hoằng Đức đế dừng lại, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Đợi sau khi Thái tử bị phế, ta muốn vứt bỏ thân phận Tô Huyên." Nhiễm Chính bình tâm tĩnh khí đáp trả, cứ như đang nói đến một người không liên quan đến mình chút nào.

"Ngươi... Muốn làm người khác cả đời?" Hoằng Đức đế khẽ nhíu mày, không che dấu nổi sự kinh hãi trong giọng nói mình.

Hoằng Đức đế nhìn người tuổi trẻ trước mắt, không khỏi có chút hoảng hốt. Chính biến bảy năm trước làm cho Tô gia chịu oan không thấu, càng làm cho người trẻ tuổi trước mắt hắn này lang bạt kỳ hồ. Vì thế Nhiễm Chính đã trải qua đau khổ mà người thường khó có thể cảm nhận được, trải qua thời gian đen tối mà đa số người tuyệt đối không thể chịu được, hắn là Hoằng Đức đế liên thủ với Nhiễm Kính Thần bồi dưỡng hạt giống, vì muốn rửa sạch oan khuất cho Tô gia, hắn cam tâm tình nguyện chịu khổ một mình.

Cho nên đối với cháu trai vợ duy nhất này, từ đầu đến cuối Hoằng Đức đế đều cảm thấy thiếu nợ hắn quá nhiều. Bây giờ chỉ cần xử lý xong Thái tử Chu Ninh Cực cây đinh cuối cùng này, lại thanh tẩy nội các một lần nữa, đại quyền sẽ hoàn toàn trở lại trong tay Hoằng Đức đế một lần nữa, tất cả mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.

Đến lúc đó cũng coi như là tan mây thấy ánh trăng, người trong lòng Hoằng Đức đế quan tâm nhất đương nhiên là Tô Huyên, đau lòng nhất cũng là Tô Huyên, hắn muốn cố gắng hết sức thay thế Tô Vân Cấp đã rời cung chăm sóc đứa bé này, muốn Tô Huyên có được vinh quang, muốn hắn thay thế Tô gia hưởng thụ những vinh hoa phú quý mà chưa thể hưởng được.

Thế nhưng người trước mặt lại nói với hắn, muốn cho Tô Huyên biến mất trên đời này.

Hoằng Đức đế hoài nghi mình là già đến có chút hồ đồ, hắn vừa cẩn thận nhìn Nhiễm Chính, vừa đánh giá sắc mặt Nhiễm Chính, muốn từ đó nhìn ra một chút manh mối gì đó.

Nhưng Nhiễm Chính im lặng, chỉ trịnh trọng cúi đầu với Hoằng Đức đế.

"Thật sự đã nghĩ kĩ rồi? Không hối hận?" Hoằng Đức đế lại hỏi.

Nhiễm Chính nhẹ nhàng nâng mắt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy kiên nghị: "Vâng, chỉ cần oan tình của Tô gia có thể giải, phụ mẫu dưới cửu tuyền có thể yên tâm an nghỉ, thì Nhiễm Chính đã vừa lòng thỏa ý. Nếu như trong kinh không còn Tô Huyên thì chuyện này cũng sẽ vẽ lên dấu chấm hết, sẽ không còn liên lụy đến người khác nữa."

Ánh mắt Hoằng Đức đế buông xuống hơi suy tư, trên mặt không lộ bất cứ cảm xúc gì, Nhiễm Chính nhìn không ra rốt cuộc Hoàng Thượng có ý gì, nên cũng yên lặng chờ đợi.

Thật lâu sau, Hoằng Đức đế mới nhẹ nhàng thở dài: " Như ngươi muốn, qua ít ngày nữa trẫm sẽ phục nguyên chức quan cho ngươi, những chuyện khác ngươi cứ việc buông tay đi làm, trẫm tin tưởng ngươi."

Nhiễm Chính làm sao cũng không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, hắn vội vàng quỳ một chân trên đất tạ ơn Hoằng Đức đế.

Hoằng Đức đế yên lặng khép sách trong tay lại, ánh mắt rơi trên mặt sách nói: "Đứng lên đi, ngươi tuổi còn trẻ, làm sao lại như một lão già vậy, lại cảm thấy hứng thú với « Đạo Đức Kinh » này?"

Nhiễm Chính khẽ vuốt cằm: "Hoàng lão chi thuật cũng không phải vô dụng."

Hoằng Đức đế khoát khoát tay: "Chớ xa lạ với trẫm như thế, chuyện riêng của ngươi trẫm không hỏi, rất lâu rồi ngươi không tiến cung, trẫm cũng chỉ có thể mặt dày tới thăm ngươi, hỏi ngươi chuyện của cô mẫu..."

"Còn xin bệ hạ thứ tội, vẫn chưa tìm thấy nơi ở của cô mẫu, Nhiễm Chính... Không có mặt mũi nào tiến cung nói với ngài." Nhiễm Chính cau mày một cái: "Chúng ta mới chỉ tìm được nơi an nghỉ của Thương Lan theo cô mẫu xuất cung, về phần cô mẫu, chỉ sợ bà ấy đã rời kinh, ta với Văn Điều... Vẫn đang tra."

Hoằng Đức đế ngửa đầu than nhẹ: "Trẫm biết đó là việc khó, thế nhưng trẫm nhớ nàng, dù chỉ có thể cách bia mộ trò chuyện, trẫm cũng coi như vừa lòng thỏa ý."

Nhiễm Chính không tiếp tục giải thích, cũng không mở lời an ủi. Hắn có thể cảm nhận được bất đắc dĩ của vị trường bối này, hắn cũng biết mình bất lực với cái này.

Không thể nhận ra nước mắt Hoằng Đức đế mấy vừa biến mất: "Thôi được, cũng được, nếu trong số mệnh có thì cuối cùng cũng sẽ có, nếu trong số mệnh không có, trẫm cũng không bắt ép được. Thế nhưng mỗi ngày triều thần đều thượng tấu xin tuyển tú, làm sao trẫm có tâm tư này được?"

Nhiễm Chính thấp giọng nói: "Bây giờ trước tiên bệ hạ nên chọn một người thích hợp ở trong dòng họ để thừa kế, như vậy mới hoàn toàn phế được thái tử cũ chọn được nhân tài mới, không cho Chu Ninh Cực cơ hội lợi dụng."

"Sao trẫm không nghĩ tới điều này chứ, thế nhưng lật gia phả ra, tìm người thích hợp nói nghe thì dễ?" Hoằng Đức đế lắc đầu, khẽ vuốt ngọc thiền trong tay không nói.

Nhiễm Chính yên lặng nhìn, hắn biết ngọc thiền kia là đồ vật của cô mẫu, bây giờ toàn bộ con ve đã trơn như bôi dầu trong suốt, rõ ràng là thường được lấy ra thưởng thức. Hắn hơi ngước mắt, hiểu rõ Hoằng Đức đế lại nhớ tới cô mẫu, cho nên cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng đứng một bên.

Thật lâu sau, Hoằng Đức Hoàng đế thở ra một hơi, lại nói: "Khi đó trẫm chỉ có một đứa bé là Ninh Kỷ, cô mẫu ngươi luôn nói muốn sinh cho trẫm sinh một tiểu nha đầu, nam nữ song toàn, trẫm cũng coi như không uổng phí đời này. Đáng tiếc, nếu không có chuyện thì hài tử của trẫm với Vân Cấp sợ là đều đã gọi phụ hoàng mẫu phi được rồi."

"Nhiễm Chính nhất định giúp bệ hạ tìm cô mẫu về." Nhiễm Chính cúi đầu xuống.

Hoằng Đức đế cười cười: "Coi như Vân Cấp thật sự có thể trở về, trẫm cũng không đành lòng để nàng tiếp tục hại thân, đời này của trẫm sợ là không duyên với nữ nhi rồi. Nhưng mà trẫm lại cảm thấy tiểu nha đầu của Dụ Vương thú vị vô cùng, nếu nàng ấy có thể làm một nửa nữ nhi của trẫm, cũng chưa hẳn là không thể."

Nhiễm Chính sững sờ: "Ý của bệ hạ là?"

"Trẫm đặc biệt giữ huynh muội bọn hắn ở kinh thành mấy ngày qua, chính là vì muốn ngươi tiếp xúc với tiểu nha đầu Nghị Đức kia nhiều hơn, như thế nào? Ngươi có thích không?" từ trước đến nay trên mặt Hoằng Đức đế luôn mang theo chút uy nghiêm, giờ lại thêm chút biểu cảm hiếu kỳ: "Trẫm thay ngươi làm chủ, bảo ngươi lấy nàng, được chứ?"

Nhiễm Chính nghe xong lời này, không có chút chần chờ nào một lần nữa quỳ xuống trước mặt Hoằng Đức đế, trịnh trọng nói: "Bệ hạ thứ tội, Nhiễm Chính tuyệt đối không nguyện ý."

Hoằng Đức đế không nghĩ tới Nhiễm Chính sẽ có phản ứng này, hắn bất tri bất giác hỏi: " Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không thích?"

"Bệ hạ vì Nhiễm Chính suy nghĩ chu toàn, Nhiễm Chính cảm kích vạn phần, chỉ là Nhiễm Chính đã lấy vợ, không muốn phụ nàng." Nhiễm Chính trả lời.

Hoằng Đức đế sững sờ: "Trẫm biết ngươi đã thành thân, nhưng nhà gái này là người Anh quốc công phủ, tất nhiên trong lòng ngươi chán ghét. Nếu không phải tình thế trong triều bức bách, ngươi vốn không cần lấy nữ tử này, bây giờ làm sao ngược lại..."

Nhiễm Chính ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể lay động: "Kỳ thật... Nhiễm Chính cũng không phải là bị ép lấy nàng. Ta ái mộ nàng đã lâu, bởi vì có nàng cho nên cảm thấy đời này vạn phần may mắn, loại tình này cảm, bệ hạ nhất định hiểu rõ."

Vẻ mặt Hoằng Đức đế không thể tin: "Hài tử, lúc trước trẫm muốn phế tước vị của Anh quốc công phủ, ngươi nhiều lần đau khổ cầu tình, là vì nàng?"

"Vâng." Nhiễm Chính không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Vậy bỗng nhiên ngươi hồi kinh, cũng là bởi vì nàng?"

"Vâng." Giọng nói Nhiễm Chính trầm xuống mấy phần, nhưng lại vô cùng kiên định, hắn chậm rãi lấy cây trâm giấu ở trong thư phòng ra, đưa tới tại trước mặt hoàng thượng: " Người Anh quốc công phủ tôn cao giẫm thấp, đương nhiên đáng hận, nhưng Niệm Niệm không giống vậy, bảy năm trước lúc người Phù gia từ hôn, Niệm Niệm đã đáp ứng sẽ gả cho ta."

Lão Hoàng đế ngồi trong phòng cau mày một cái, hắn nhìn cây trâm thô ráp sững sờ một lát: "Trẫm thật sự là hồ đồ rồi, thiếu chút đã lấy gậy đánh uyên ương. Ngươi đứa nhỏ này, luôn luôn làm việc yên lặng không một tiếng động, làm cho trẫm cái gì cũng không biết."

"Những chuyện riêng nhỏ bé này, vốn không muốn làm phiền bệ hạ hao tâm tổn trí, đều tại ta tự chủ trương, còn xin bệ hạ chớ trách." Nhiễm Chính êm tai nói.

"Ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó tìm, Huyên nhi, trẫm cảm thấy vui vẻ vì ngươi." Hoằng Đức đế tán thành với Nhiễm Chính: "Trẫm đã muốn cho ngươi quan phục nguyên chức, đương nhiên còn muốn ban thưởng cho phu nhân ngươi, hiện tại ngươi cũng đừng tiếp tục che giấu, đưa Niệm Niệm của ngươi đến cho trẫm nhìn một cái."

"Vâng, Nhiễm Chính cẩn tuân thánh chỉ." Nhiễm Chính nở một nụ cười vui vẻ trên mặt: "Mời bệ hạ chờ một lát một lát, Nhiễm Chính sẽ đưa nàng tới."

Nhiễm Chính lui ra thư phòng, gật gật đầu với Trần Túc đang canh cổng, lúc này mới đi về phòng ban đầu.

Từ xa hắn đã nhìn thấy Phù Niệm Niệm đang ôm Nhuyễn Nguyễn cười cười nói nói, vui vẻ hòa thuận. bước chân Nhiễm Chính hơi ngừng, rồi lại trực tiếp đi thẳng đến chỗ hai tỷ đệ.

Trong nội viện gió mát ấm áp dễ chịu, Nhuyễn Nguyễn với Phù Niệm Niệm đang chơi đùa với ngỗng vui quên cả trời đất, ai ngờ bỗng nhiên cổ ngỗng cứng lên duỗi ra, cảnh giác giương cánh ra.

Trong lòng Phù Niệm Niệm biết là có người tới, sợ người tới bị ngỗng làm kinh hãi nên vội vàng đứng lên chuẩn bị ôm ngỗng về. Ai ngờ tình huống ngỗng lớn đuổi theo người chạy trong dự liệu cũng không xuất hiện, ngược lại bỗng nhiên ngỗng co lại lui về bên người Phù Niệm Niệm.

Ngay sau đó Nhiễm Chính đã xuất hiện ở cửa ra vào.

Phù Niệm Niệm cười khẽ: "Chàng trở về rồi? Có cháo ngũ tử với kiều mạch quyển, có muốn ăn một chút hay không?"

"Cứ từ từ." Nhiễm Chính giữ chặt tay Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm, theo ta đi gặp một người, được không?"

Phù Niệm Niệm có chút không hiểu: "Đột nhiên như thế là... Muốn gặp ai?"

Nhiễm Chính nhếch miệng: "Là một vị trưởng bối, trưởng bối hòa ái."

"Chàng thần thần bí bí, không phải là tổ phụ tới chứ?" Phù Niệm Niệm đứng dậy: "Lại nói tổ phụ vẫn luôn ở biệt trang, đến nay ta còn chưa từng gặp."

Nhiễm Chính từ chối cho ý kiến, hắn bàn giao cho Bạch Trà chăm sóc Nhuyễn Nguyễn, rồi lập tức mang Phù Niệm Niệm đến thư phòng gặp Hoằng Đức Hoàng đế.

Phù Niệm Niệm thấy xung quanh thư phòng có thêm rất nhiều người, nhưng đều là gương mặt lạ chưa từng thấy qua, không khỏi có chút khẩn trương nắm chặt tay Nhiễm Chính.

Nhiễm Chính vuốt nhẹ mu bàn tay của nàng an ủi: "Đừng sợ."

Nói xong, hai người cùng nhau vào cửa.

Hoằng Đức Hoàng đế hiền lành nhìn hai tiểu bối, lại vẫy vẫy tay với Phù Niệm Niệm: "Đến đây, đến gần một chút, đến bên này."

Phù Niệm Niệm vốn cho rằng là Nhiễm Kính Thần, thế nhưng rõ ràng tuổi tác không khớp, người trước mắt ngược lại càng giống phụ thân Nhiễm Chính hơn.

Phù Niệm Niệm đành phải xin giúp đỡ giống như quay đầu nhìn Nhiễm Chính, thấy Nhiễm Chính gật đầu, nàng mới chậm rãi tiến lên hành lễ với vị "Trưởng bối" trong miệng Nhiễm Chính này.

Nhưng mà nụ cười của Hoằng Đức đế lại dần biến mất sau khi Phù Niệm Niệm đến gần.

Phù Niệm Niệm thấy hắn không có phản ứng, thế là nhẹ giọng kêu: "Gặp qua bá phụ."

Đột nhiên Hoằng Đức đế hoàn hồn, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm lên người Phù Niệm Niệm, không hề cố kỵ quan sát nàng thật kĩ, ánh mắt với giọng nói đều lộ ra một loại gần như thất thố chấn kinh.

Phù Niệm Niệm không biết đây là có chuyện gì, ngơ ngác đứng đấy không dám loạn động.

Mà một khắc sau, Hoằng Đức Hoàng đế cơ hồ là khàn cả giọng mà hỏi: "Trên người ngươi là mùi hương gì? Ngươi dùng... Là hương gì?"

Spoil chương sau:

"Mẹ ngươi là ai? Nàng ở đâu?" Hoằng Đức đế lại truy hỏi, thậm chí trong chớp mắt Hoằng Đức đế còn cảm thấy mẫu thân trong miệng Phù Niệm Niệm có thể chính là Vân Cấp mà hắn ngày nhớ đêm mong.

"Gia mẫu là tiểu thϊếp Đàm thị ở Anh quốc công phủ trước kia, năm năm trước đã qua đời ngoài ý muốn." Phù Niệm Niệm nhíu mày: " Sao bá phụ lại hỏi gia mẫu?"

"Đàm thị? Bao nhiêu tuổi? Gả vào Anh quốc công phủ khi nào?" Hoằng Đức đế tiếp tục hỏi.