Chương 53

Chương 53

Ngoài cửa sổ Hạnh Hoa bay múa cảnh sắc hợp lòng người, Phù Niệm Niệm nhìn đến xuất thần, chợt thấy thân ảnh Mạt Lỵ vội vàng xuất hiện bên cửa, còn có Nghị Đức quận chúa đi theo sau lưng.

Nói đến Nghị Đức quận chúa, nàng ấy sáng sủa hoạt bát, lòng dạ cũng không xấu, với Phù Niệm Niệm mà nói tiếp đãi nàng ấy quả thật không phải việc khó gì, nhưng cho dù thế nào có người ở bên cũng không bằng một mình mình tự do tự tại, huống chi bây giờ tâm tư Dụ Vương rõ rành rành, cô muội muội quận chúa này đến tìm Phù Niệm Niệm, chung quy vẫn là có chút tâm tư khác. Phù Niệm Niệm có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng phùng miệng, nhưng thoáng cái đã đổi thành một khuôn mặt tươi cười.

Đúng vào lúc này, Nghị Đức quận chúa ở cửa cũng thấy Phù Niệm Niệm, vội vàng nhảy tung tăng theo vào nhà: "Niệm Niệm, cô còn đau không? Chân có đỡ hơn hay không? Hôm qua ca ca đưa lộc nhung tới cho cô, cô đã ăn chưa?"

Một loạt câu hỏi liên tiếp quả thực khiến Phù Niệm Niệm phản ứng không kịp, Phù Niệm Niệm cười khổ, quay đầu nói với Mạt Lỵ: "Trước hết mời quận chúa ngồi xuống, nhanh pha chén trà tới."

"Cứ từ từ, Niệm Niệm không cần khách khí với ta." Nghị Đức khoát tay lại gần quan sát những thứ đặt trên bàn: "Những cái này là gì?"

"Là Hạnh Hoa, chúng ta đang muốn làm bánh Hạnh Hoa." Phù Niệm Niệm kiên nhẫn giải thích.

Nghị Đức quận chúa quan sát tỉ mỉ: "Nhìn thật hấp dẫn."

"Hôm nay sao bỗng nhiên Quận chúa rảnh rỗi mà tới đây vậy?" Phù Niệm Niệm lấy chén trà từ trong tay Mạt Lỵ đưa cho quận chúa.

"Đương nhiên là ca ca bảo ta tới thăm cô, nếu không phải phu quân cô trở về, huynh ấy còn ước gì tự mình tới." Khóe miệng Nghị Đức quận chúa nở một nụ cười xấu xa, lại hạ giọng đến bên người Phù Niệm Niệm nói: "Này nha, thật ra ta biết, từ lần đầu tiên ca ca gặp cô đã rất có ý với cô, chẳng qua hôm qua ta thấy phu quân cô đối với cô tình thâm nghĩa trọng, lập tức đã cảm thấy hắn ta không đùa."

Nhìn tiểu quận chúa hướng cùi chỏ ra bên ngoài, Phù Niệm Niệm mỉm cười nói: "Quận chúa thật sự biết nói đùa, Niệm Niệm đã làm vợ người, làm sao còn xứng với điện hạ?"

"Ta cũng không phải nói đùa." Nghị Đức quận chúa chép miệng: "Qua ít ngày nữa ca ca còn muốn mang ta đi lên núi cưỡi ngựa ngắm hoa đào, cô có muốn cùng đi hay không? Tốt nhất mang theo cả phu quân cô nữa, dùng cách nhẹ nhàng như vậy để cho ca ca ta chậm rãi hết hi vọng."

Phù Niệm Niệm nhịn không được cười lên, nhất thời lại có chút không hiểu rõ rốt cuộc Nghị Đức quận chúa muốn làm gì.

Nghị Đức quận chúa giống như nhìn ra lo lắng của nàng, thản nhiên nói: "Mặc dù ca ca đối với ta rất tốt, nhưng Niệm Niệm cũng là bạn của ta, ta không muốn để cho bất cứ người nào trong hai người đau lòng. Nhưng thà hủy mười tòa miếu, cũng không nên hủy đi một mối duyên, đạo lý kia ta vẫn hiểu, trước mắt chỉ có thể cố gắng hết sức để cho ca ca ta đừng quá khổ sở, cho nên cô tuyệt đối đừng từ chối."

Ý cười của Phù Niệm Niệm càng nồng đậm hơn, cuối cùng nàng cũng phát hiện Nghị Đức quận chúa cũng không phải là đơn thuần bình thường, ngược lại là một người rất có cá tính.

"Đa tạ quận chúa suy nghĩ chu toàn." Phù Niệm Niệm gật đầu: "Ta nhất định không để cho quận chúa khó xử."

"Ta biết Niệm Niệm tốt nhất mà." Nghị Đức quận chúa cười hì hì nói: "Cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay ta xin cáo từ ở đây, chờ đến khi làm bánh Hạnh Hoa xong, đừng quên chia cho ta một ít."

Phù Niệm Niệm gọi Bạch Trà bưng cái đĩa sứ trắng nhỏ tới: "Hôm nay bánh Hạnh Hoa không có duyên phận hầu hạ quận chúa, nhưng mật hoa quế này thì lại có. Đây là mùa thu năm ngoái Bạch Trà cùng ta cẩn thận hái, ủ đến năm nay, hương vị nồng đậm, quận chúa cầm đi nếm thử một chút."

"Vậy nếu ta từ chối thì bất kính quá!" Nghị Đức quận chúa nhận chiếc chén nhỏ hơi nóng, mùi hương xông vào mũi thấm vào ruột gan: "Oa, thơm quá! Không hổ là vật của Bạch Trà cô nương với Niệm Niệm."

Bạch Trà cũng cười nói: "Mùi hoa quế nồng đậm, khi quận chúa uống trà hoặc thưởng rượu nhỏ vào một chút thì mùi thơm hoa quế sẽ tỏa khắp nơi, bình thường bỏ vào trong món ăn cũng có thể tăng thêm hương vị."

Nghị Đức quận chúa liên tục gật đầu: "Cũng không nên ăn quá ngon, nếu không ta ăn hết còn muốn tới lấy."

Lại nói tiếp, khúc mắc cũng theo đó tan thành mây khói, trong phòng truyền đến từng trận nói nói cười cười vui vẻ, cùng với tiếng gió xuân nhu hòa ngoài cửa sổ lướt thẳng tới chân trời.

- - -- -- --

Văn Điều nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ Thái tử hồi kinh, Đông xưởng lại phụ thuộc vào Thái tử, còn có rất nhiều triều thần được Thuận Trinh sủng ái, bọn hắn người đông thế mạnh, ngươi có đối sách gì không?"

Nhiễm Chính không có chút dao động nào: "Lúc trước sắp xếp Nhiễm Chính ra kinh chính là vì phòng bọn hắn, Thái tử muốn phản công, đương nhiên muốn nắm chặt tất cả những người bị chèn ép, ở trong đó bao gồm cả một người bị ép về vườn như ta."

"Trong lòng ngươi đã nắm chắc sao vẫn không động thủ?" Văn Điều có chút ngạc nhiên.

Nhiễm Chính buồn bực ngán ngẩm dùng muôi gảy tàn hương trong lò: "Nhiều người nhiều tâm tư, chưa hẳn đã có thể có thành tựu. Bây giờ Thái tử luôn có lòng nghi ngờ, sẽ không hoàn toàn yên tâm về mọi thứ, chờ đến lúc bọn thủ hạ bị kiềm chế thì chúng ta cũng dễ nắm giữ hơn. Đám người Đông xưởng giỏi nhất là đấu đã nội bộ, chờ đến khi bọn hắn đấu đá xong, chúng ta lại động thủ cũng không muộn."

Văn Điều không khỏi tán đồng gật đầu.

"Bọc mủ chín rồi nặn mới tốt, đợi thêm một chút, chúng ta không cần thiết hao tổn nhiều sức lực với bọn hắn như vậy." Nhiễm Chính dùng cán muôi dài gõ lên lư hương, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Lúc ngươi làm Tô Huyên giỡn Thái tử xoay vòng, bọn hắn hồi kinh thì người đầu tiên thanh toán tất nhiên là Tô Huyên, dù sao cuộc sống của ngươi cũng không trôi qua dễ chịu đâu." Sắc mặt Văn Điều ngưng trọng: "Đáng tiếc bệ hạ không có con ruột nối dõi, cho dù có triều thần thượng tấu mở rộng hậu cung thì bệ hạ cũng không để ý tới, nếu không Thái tử không phải chỉ như châu chấu đá xe thôi sao?"

Bàn tay năm muôi đồng nhỏ của Nhiễm Chính hơi ngừng lại: "Từng trải qua bao nhiêu khó khăn, không còn gì ngoài vu sơn không một bóng mây, tấm lòng của bệ hạ thật ra ta có thể hiểu được. Đáng tiếc chúng ta vô dụng, hiện tại chỉ tìm được mộ của Thương Lan, còn tin tức cô mẫu thì ngay cả cái ảnh cũng không có."

"Nếu Quý phi còn sống, trải qua nhiều năm như vậy như thế nào.." Văn Điều than nhẹ.

Nói đến đây, hai mắt Nhiễm Chính không hiểu sao có chút thất thần, môi mỏng khẽ hé, nửa ngày mới phun ra một câu: "Ta sợ cô mẫu sớm đã không còn ở nhân thế, lại càng sợ bà phải chịu tất cả khó khăn của nhân gian này hơn."

Năm đó chính biến, Tô Vân Cấp chỉ sợ liên lụy tới Tô gia, nên lúc trốn đi cũng không để lại tin tức gì cả, nhưng cho dù như vậy, bà ấy vẫn không thể bảo vệ được Tô gia.

Lúc đó triều thần giống một đám ác khuyển phát rồ cắn xé huyết nhục người Tô gia, mãi đến khi phu thê Tô thị bị bức đến mức phải cùng nhau treo cổ tự tử, Tô Huyên bị ép đi lưu vong sung quân, bọn hắn mới hài lòng giẫm lên tính mạng những người này để thượng vị.

Nhiễm Chính trầm mặc để bình tĩnh hơn mới khàn khàn nói tiếp: ".. Ta thật không hiểu nổi, rốt cuộc người Tô gia đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì? Mà ông trời nhất định phải làm cho cửa nát nhà tan kết cục thê thảm như vậy?"

Văn Điều mơ hồ nhìn ra vẻ mặt Nhiễm Chính không bình thường, hắn kịp thời cắt đứt hồi ức đau khổ của Nhiễm Chính, khuyên nhủ: "Đều đã qua rồi, bệ hạ nói muốn giải oan cho Tô gia, bây giờ Hoàng Thượng trở lại vị trí cũ, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nơi ở của quý phi."

Nhiễm Chính từ từ nhắm hai mắt lại gõ gõ trán của mình, đột nhiên ngoảnh đầu cười lên: "Chờ bệ hạ thật sự giải được oan, trong triều không tránh khỏi lại một trận gió tanh mưa máu, không biết lại có bao nhiêu người sẽ trôi dạt khắp nơi ôm hận mà kết thúc, cho nên giữ lại Tô Huyên này, cũng sẽ chỉ tăng thêm oán hận cho người khác."

"Ngươi có kế hoạch gì?" Văn Điều bất tri bất giác hỏi.

"Ta muốn khiến Tô Huyên biến mất trên đời này." Giọng nói Nhiễm Chính nhẹ nhàng linh hoạt, giống như đang bàn luận chuyện không có liên quan gì đến mình vậy: "Ngươi đi gϊếŧ hắn đi."

"Ngươi nói cái gì?" Văn Điều nhíu mày lại, nhịn không được lộ ra vẻ khϊếp sợ: "Gϊếŧ Tô Huyên? Ngươi đùa với ta sao?"

Vẻ mặt Nhiễm Chính không thay đổi: "Ta đang tìm ngươi giúp đỡ."

"Ngươi điên rồi à? Ngươi chán sống rồi tìm ta giúp đỡ cái gì? Muốn gϊếŧ chính ngươi còn không dễ dàng sao, cho cái cổ này một đao, chết đủ sạch sẽ." Văn Điều đặt tay nằm ngang trên cổ Nhiễm Chính, lại bị Nhiễm Chính gạt ra.

"Ta nói là để Tô Huyên biến mất, lại không nói không muốn sống." Nhiễm Chính vẫn như cũ không nhúc nhích nhìn chằm chằm Văn Điều, trả lời luôn vấn đề mà hắn không hỏi: "Dù sao ta đã làm Nhiễm Chính bảy năm, lại làm thêm bảy năm, mười bảy năm nữa, cả đời cũng không quan trọng."

Văn Điều lắc đầu: "Đừng chỉ nói ta cảm thấy đây là trò đùa, cho dù ngươi bẩm báo chuyện này với Thánh thượng, thì bệ hạ cũng sẽ không đồng ý, chúng ta cũng sẽ không điên theo ngươi."

"Bên phía bệ hạ phải làm như thế nào cứ để ta xử lý, ngươi chỉ cần giúp ta sắp xếp một vở kịch, thuận đường lại cho ta một đao, làm cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tô Huyên đã chết là xong việc." Nhiễm Chính vuốt cằm như có điều suy nghĩ.

Văn Điều cười nhạo: "Ta không làm, Tô gia bây giờ chỉ còn ngươi là người cuối cùng, gϊếŧ ngươi chính là Tô gia diệt môn. Ta thừa nhận, mặc dù rất sớm trước đó ta đã muốn đâm ngươi một đao, thế nhưng lỡ như lúc đó tay ta run, đâm một phát lấy luôn cái mạng nhỏ của ngươi, thì công danh lợi lộc của ta sau này tìm ai để đòi đây? Chuyện không có lợi, ta tuyệt đối không làm."

"Điều, ngươi đừng quên, ta sống cũng có thể để ngươi về vườn, đi nông thôn chăn heo chăn dê." Nhiễm Chính thản nhiên nói.

Vẻ mặt Văn Điều đau khổ nhún nhún vai: "Ngươi cái người này thật là một chút tình cảm cũng không có, ta đây rõ ràng chính là quan tâm ngươi, ngươi sao còn chó cắn Lữ Động Tân?"

Nhiễm Chính giương mắt nhẹ nhàng liếc Văn Điều, vẻ mặt cũng không có chút hung ác nào, nhưng bỗng nhiên không hiểu sao làm hắn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, hắn nhỏ giọng chậm rãi nói: "Ý ta đã quyết, nếu ngươi muốn thật sự một đao đâm chết ta, cũng phải có bản lĩnh này. Có làm hay không thì nói một câu, bớt lề mề chậm chạp với ta đi."

"Hừ.. Giúp thì giúp." Văn Điều tức giận nói: "Ta thật sự là gặp xui xẻo, nếu ta có bản lĩnh gϊếŧ ngươi, cũng sẽ không bị khuất phục dưới da^ʍ uy của ngươi lăn lộn thành như bây giờ."

"Điều, vậy mới đúng chứ." Nhiễm Chính cong cong khóe miệng.

Văn Điều bĩu môi hỏi tiếp: "Ngươi chuẩn bị động thủ lúc nào?"

Nhiễm Chính hơi suy tư: "Trước mắt cho người kia thiên đao vạn quả, báo thù cho Niệm Niệm. Chờ xử lý xong chuyện của Thái tử, thì đường đường chính chính đưa Tô Huyên lên đường là chuyện cuối cùng."

Văn Điều trợn tròn mắt, không khỏi oán thầm cái người độc ác trước mặt này: "Người kia là ai? Thay phu nhân báo thù gì?"

"Ngươi không cần phải để ý đến, dù sao lúc trước người Nhiễm gia đi theo Đông xưởng, bây giờ là con châu chấu bị buộc lên cùng một sợi dây với Thái tử, ta muốn trông coi bọn hắn thật kĩ, ta còn phải dùng Ngâm Lương thêm mấy ngày." Nhiễm Chính nói: "Ngươi cứ chuyên tâm đi tìm quý phi đi, chuyện khác không cần lo lắng, chờ tất cả những chuyện này kết thúc, ít nhất bệ hạ cũng phải cho Văn đại nhân phục nguyên chức quan."

"Không phải ta buồn cái này." Văn Điều nhếch miệng: "Ta muốn nói cho ngươi, thánh ý khó dò, lỡ như bệ hạ không đồng ý, ngươi cũng không thể đối nghịch với Hoàng Thượng."

Nhiễm Chính không do dự chút nào đáp: "Vậy ta sẽ từ quan, mang theo Niệm Niệm rời khỏi kinh thành."

Văn Điều than nhẹ: "Thôi được, ngươi cũng không phải bánh trái thơm ngon gì, bệ hạ chưa hẳn nhất định phải giữ ngươi lại. Bây giờ Dụ Vương vào kinh, ai cũng không biết bệ hạ muốn làm gì."

Một trận phong vân vừa tắt, thì một trận mưa gió lại sắp tới.

Văn Điều cùng Nhiễm Chính bàn xong chính sự, lại giống tựa nhớ tới cái gì lấy ra cái bình nhỏ: "Nghe nói phu nhân bị thương, đây là thuốc trị thương lấy trong nha môn."

"Đa tạ, có thể dùng lúc khẩn cấp." Nhiễm Chính thuận tay nhận lấy, hắn quay đầu nhìn sắc xuân ngoài cửa sổ, cảm thán nói: "Trong triều chưa bao giờ có lúc nào gió êm sóng lặng, thật là khiến người ta mệt mỏi."

"Không có cách nào khác, ngươi ta đều sinh ở trong phong vân, coi như trách phong vân biến ảo khó lường thì cũng nhất định là trốn không thoát." Văn Điều cười nói: "Lại nói, ngươi đặc biệt hồi kinh, phu nhân không ôm ngươi khóc lóc sao?"

Nhiễm Chính cười khổ: "Không, nàng còn chưa động tâm."

Văn Điều sững sờ: "Ngươi đùa giỡn chư thần trong triều thuận buồm xuôi gió như vậy, bây giờ đổi thành phu nhân thì ngươi lại không có cách nào?"

Nhiễm Chính vừa rồi còn bày mưu nghĩ kế giờ phút này chỉ còn một mặt bất đắc dĩ: "Không có cách nào, vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Hắn lại cười cười tự giễu: "Cuối cùng vẫn là ta thiếu nàng nhiều hơn, hiện tại tất cả đều trả lại cho nàng."

Spoil chương sau:

Lời nói Phù Niệm Niệm còn chưa dứt, Phù Oanh Oanh dưới sườn núi đã bị đẩy ngã trên mặt đất, một tay nàng ta máu me đầm đìa, rõ ràng đã bị thương.

Mà Tô Huyên đứng ở trước mặt nàng ta thì không chút do dự rút đao ra, dùng giọng nói lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn, nữ nhân đều ngu xuẩn."