Chương 50
Nhiễm Chính nghe vậy thì không biết nên trưng ra vẻ mặt nào: "..."
Hắn thích một người thì có biểu hiện khác thường như thế sao?
Nhiễm Chính bị tức đến hoàn toàn không biết nên nói cái gì, hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ ở trong lòng Phù Niệm Niệm mình giảo hoạt gian trá như vậy?
Phù Niệm Niệm thì câm như hến, nàng biết Nhiễm Chính biểu hiện không bình thường, cho nên tự giác ngậm miệng để tránh rước họa vào thân.
Hai người cứ nhìn nhau trầm mặc mà ngồi như vậy, hơn nửa ngày sau, cuối cùng Nhiễm Chính cũng ngẩng đầu muốn nói cái gì đó thì xe ngựa chợt dừng lại, có vẻ bọn hắn đã trở lại Nhiễm phủ.
Bạch Trà ở một bên vừa định đỡ Phù Niệm Niệm xuống xe, Nhiễm Chính đã vượt lên trước ôm lấy người: "Người của nàng thật mềm."
Bạch Trà vô cùng tự giác, lập tức ôm Nhuyễn Nguyễn chạy vào cửa như chạy trốn, ngay cả Phù Niệm Niệm kêu một tiếng cũng không nghe.
Phù Niệm Niệm thấy bên cạnh mình chỉ còn lại Nhiễm Chính, không khỏi giãy dụa, vẻ mặt cũng thêm mấy phần nghiêm túc: "Ngươi thả ta ra, tự ta có thể đi."
Nhiễm Chính cúi xuống nhìn nàng, nhưng bước chân cũng không ngừng lại: "Diễn trò cũng phải diễn hết, ta chưa dạy cho nàng sao?"
"Vậy cũng không cần ngươi lúc nào cũng ôm, ta làm gì có mảnh mai như vậy?" Phù Niệm Niệm lại hỏi.
Nhiễm Chính không vội vã trả lời, đầu tiên hắn thở dài, sau đó mới khẽ mở môi mỏng: "Ta chỉ là một thư sinh nghèo túng, vai không thể khiêng tay không thể nâng, cũng chỉ có thể ôm một mỗi phu nhân mình, lại còn bị ghét bỏ."
Đã nói đến nước này, Phù Niệm Niệm phản bác lại cũng không tốt lắm, đành phải tùy ý Nhiễm Chính ôm trở về phòng.
Mắt thấy Nhiễm Chính vào nhà còn không có quên đóng cửa, cuối cùng Phù Niệm Niệm cũng có cơ hội quan sát tỉ mỉ Nhiễm Chính, vẻ mặt nàng thành khẩn hỏi: "Rốt cuộc ngươi bị sao vậy? Có phải có ai bức ngươi hay không?"
Nghe thấy nàng nói như vậy, tay Nhiễm Chính có chút run không khống chế được, hắn đè nén tức giận, miễn cưỡng dùng giọng điệu bình thường nói với Phù Niệm Niệm: "Ta nói thích nàng, không giống thật như vậy sao?"
Phù Niệm Niệm khẽ giật mình, liên tục lắc đầu nhỏ giọng nói: "Chuyện này sao có thể? Ngươi sẽ không bởi vì trước kia ta giả trang, cho nên muốn báo thù ta chứ? Ta sẽ không bị mắc lừa đâu."
Nhiễm Chính che ý cười tản mạn trên mặt, chậm rãi nói: "Niệm Niệm, ta nghiêm túc đấy, ngươi không nên không tin."
Đầu Phù Niệm Niệm lại lắc như trống: "Ta tin.. Mới có quỷ, trước đó ta đã giúp ngươi, rõ ràng đã nói cùng nhau đối phó với Tô Huyên, sao giờ ngươi còn đùa giỡn với ta?"
"Nàng cảm thấy ta đang đùa với nàng?" Nhiễm Chính nhẹ nhàng ép lông mày của mình, cũng không biết nên giải thích từ đâu.
Phù Niệm Niệm chép miệng, nhất thời cũng cảm thấy có chút buồn cười: "Thích? Thích cũng phải có nguyên nhân chứ? Cái này chẳng lẽ không phải ngươi dạy ta sao."
Vẻ mặt Nhiễm Chính nghiêm túc, chậm rãi mở miệng nói: "Niệm Niệm thiện lương lại thông minh như vậy, ai sẽ không thích?"
Phù Niệm Niệm nghe hắn nói như vậy, cúi đầu trầm mặc một lát, không tự chủ lộ ra nụ cười khinh miệt, cả người nàng đều có chút thất thần âm thầm nói: "Thiện lương? Chẳng qua ta chỉ là đứa ngốc mà thôi."
"Không phải." Nhiễm Chính nắm lấy vai của nàng, dùng ánh mắt kiên định mà ôn nhu nhìn Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm, đừng nói chính mình như vậy."
Khóe mắt đã có chút ẩm ướt ý, Phù Niệm Niệm vẫn còn chịu đựng, nàng có chút phát run, thế nhưng giọng nói lại không thả lỏng chút nào: "Rõ ràng chính ngươi cả ngày gọi Niệm Niệm ngốc, là ngươi nhìn thấu trò xiếc của ta, ngươi còn hơi một tí là đánh ta, hiện tại ngươi nói như vậy, chính ngươi tin sao?"
Nhiễm Chính cũng không biết vì sao lại làm Phù Niệm Niệm khóc, hắn vội vàng đưa tay lau khóe mắt Phù Niệm Niệm: "Vậy phải làm thế nào? Ta lại cứ thích như vậy. Thích nàng thiện lương, thích nàng kiên cường, càng thích ánh mắt rộng lượng của nàng hơn. Nàng khác biệt với người khác như thế, khiến ta liếc nhìn một cái đã định là nàng, cuộc đời này quá cô độc, ta muốn dắt tay của nàng cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh nơi khác."
Phù Niệm Niệm nghiêng mặt qua, né tránh ánh mắt thiêu đốt của Nhiễm Chính: "Danh viện trong kinh nhiều vô số kể, rất nhiều người đều kiên cường thiện lương, vốn cũng không phải là không phải ta thì không được."
Nhiễm Chính cười một tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn thật lòng đợi Phù Niệm Niệm, chỉ là lúc trước có hiềm khích với Phù Niệm Niệm, không giao toàn bộ tấm lòng cho nàng.
Chuyện cho tới bây giờ, coi như hắn thản nhiên cho Phù Niệm Niệm thấy tâm ý, Phù Niệm Niệm cũng không tin, Nhiễm Chính ôm Phù Niệm Niệm vào trong l*иg ngực của mình, cùng với hương đào quen thuộc tựa ở bên tóc mai của nàng: "Thế nhưng ta đã đặt Niệm Niệm vào trong lòng, cho dù người khác có tốt hơn nữa, cũng không đặt được."
Phù Niệm Niệm cũng không biết là hơi thở của Nhiễm Chính quá ấm áp, hay là động tác thân mật này làm cho nàng xấu hổ không chịu nổi, nàng chỉ cảm thấy tai mình nóng lên làm cho cả người nàng hoảng hốt.
Nhiễm Chính còn nói: "Niệm Niệm, ta tuyệt đối không phải đùa giỡn, mà là thật lòng, nếu nàng không tin, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên bên mặt Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm, ta sẽ đối tốt với nàng."
Hình ảnh quen thuộc trong mộng khiến Phù Niệm Niệm hoàn hồn trong nháy mắt, nàng đẩy Nhiễm Chính ra, giơ tay che lỗ tai của mình: "Ta không nghe, chắc chắn là ngươi gạt người."
Nước mắt theo lời nàng nói tràn mi ra, Phù Niệm Niệm biết, nàng đối với Nhiễm Chính tuyệt đối không được coi là chán ghét, thế nhưng tử trạng còn rõ mồn một trước mắt, kết quả bi thảm khi dễ tin người khác là ác mộng đánh thức nàng trong vô số đêm.
Vì duy trì quan hệ vi diệu bây giờ, Phù Niệm Niệm vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí để ý giới hạn giữa mình và Nhiễm Chính, sợ mình sẽ kìm lòng không đặng mà vượt qua. Thế nhưng nàng lại chưa từng nghĩ đến, Nhiễm Chính sẽ nhắm mắt làm ngơ sải bước vượt qua?
Vậy làm cho Phù Niệm Niệm chỉ có thể trốn tránh với lui lại.
Lòng bàn tay Nhiễm Chính lau qua gương mặt Phù Niệm Niệm, nước mắt liên liên thấm ướt tay của hắn. Nhiễm Chính suy tư một chút, rồi không tiếp tục dùng tay lau nữa, hắn bưng lấy khuôn mặt Phù Niệm Niệm, hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
Toàn thân Phù Niệm Niệm cứng đờ, vội vàng cúi đầu xuống. Gáy của nàng không chút lưu tình đập vào sống mũi Nhiễm Chính, phát ra tiếng vang nặng nề. Phù Niệm Niệm có chút bận tâm, lại cảm thấy là hắn gieo gió gặt bão, vì vậy nàng nửa ngày không nói gì, hai người cũng theo đó đắm chìm trong bầu không khí trầm mặc.
Rất lâu sau đó, trong phòng mới truyền đến tiếng nói nho nhỏ.
"Không cho ngươi hôn ta." Tiếng Phù Niệm Niệm như muỗi kêu, nhỏ đến mức khiến người ta khó mà nghe được.
Nhiễm Chính không tránh khỏi có chút ủy khuất, nhưng Phù Niệm Niệm không nguyện ý, hắn đành phải khẽ vuốt cằm nói: "Được."
Phù Niệm Niệm lại đẩy Nhiễm Chính, nhưng không thể cứng rắn nói: "Về sau ngươi đừng tới phòng này ngủ."
Phù Niệm Niệm không đợi Nhiễm Chính đáp lời lại nói tiếp: "Ta có chút buồn ngủ."
Nhiễm Chính cười khổ, mọi chuyện có thể nói sau, ngay cả đãi ngộ lúc trước của hắn cũng bị tước đoạt hầu như không còn. Nhưng hắn có thể phát hiện cảm xúc Phù Niệm Niệm rất phức tạp, nhưng cũng không phải thật sự phiền chán hoặc căm hận, nếu không mình đại khái mình sẽ bị bạt tai giống như đêm đó.
Hắn không tiếng động liếc về phía Phù Niệm Niệm, vậy mà lại ăn nói khép nép giống như cầu xin nói: "Vậy ta có thể đưa giường quý phi đi không? Đều là bị nàng nuôi thành thói quen rồi, không có cái này không ngủ được."
"Ừm, ngươi mau đi ra đi." Phù Niệm Niệm tháo giày ra bò lên giường, nằm nghiêng người không nhìn Nhiễm Chính nữa. Lúc trước nàng nào dám nói với Nhiễm Chính như vậy, hiện tại cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Phù Niệm Niệm liền mong có thể chọc giận Nhiễm Chính, nàng chỉ muốn kính nhi viễn chi với Nhiễm Chính.
Nhưng hết lần này tới lần khác Nhiễm Chính lại không xa cách giống như lúc trước, mà lại càng quan tâm hơn, hắn cứ như không cần mặt mũi, vẫn ngồi ở bên giường, tự nhiên giúp Phù Niệm Niệm cởi giày: "Niệm Niệm, bôi thuốc xong hãy ngủ, tuy nói không thương cân động cốt, nhưng vẫn nên giải quyết máu ứ đọng."
Phù Niệm Niệm không nhúc nhích, vờ nằm ngủ. Nhưng nàng có thể cảm giác được Nhiễm Chính cầm chân của nàng, còn tháo tất ra, lấy thuốc cao bôi ở nơi bị sưng.
Dược cao này thoa thì thấy lành lạnh, Nhiễm Chính vô cùng kiên nhẫn, giọng nói nhẹ nhàng: "Để ta bôi xong cho nàng trước đã."
Phù Niệm Niệm từ từ nhắm hai mắt lại, nàng không dám nhìn lén Nhiễm Chính, chỉ cảm thấy Nhiễm Chính nhẹ nhàng cất kỹ chân của nàng, sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa.
Phù Niệm Niệm thở phào một hơi, đột nhiên cảm giác được thật có chút bối rối, nàng híp mắt dứt khoát ngủ say.
Nhắm mắt lại không biết ngủ bao lâu, lúc Phù Niệm Niệm mơ mơ màng màng mở mắt ra sắc trời đã có chút đen, nàng lật người đang muốn hoàn hồn, ai biết trán lại va vào cái gì một phát.
Phù Niệm Niệm xoa xoa mắt, còn chưa thấy rõ đυ.ng vào cái gì thì giọng nói Nhiễm Chính đã truyền đến từ trên đỉnh đầu nàng: "Nàng đã tỉnh rồi?"
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Phù Niệm Niệm bị xua tan, một người khác đang nằm trên giường, nàng vô thức đạp đạp mấy cái.
Nhiễm Chính nhanh tay lẹ mắt bắt được chân của nàng: "Đừng đυ.ng vào vết thương."
"Ngươi làm gì vậy? Rõ ràng đã nói với ngươi không cho phép ngủ ở đây, ngươi vô lại!" Phù Niệm Niệm thở phì phò chất vấn.
Nhiễm Chính nhẹ nhàng buông tay ra, xoay người xuống giường, ủy khuất nói: "Ta không ngủ, ta chỉ đang chờ nàng tỉnh lại. Nàng nói không cho phép ta ngủ ở trong phòng, lại không nói chính xác là không cho ta nằm ở trên giường, hơn một canh giờ, ngay cả nhắm mắt ta cũng không dám."
Phù Niệm Niệm nghe Nhiễm Chính cưỡng từ đoạt lý, vậy mà không biết nên phản bác thế nào, nàng thở phì phò quay người đi, đưa lưng về phía Nhiễm Chính không để ý tới hắn.
Nhiễm Chính lay vai Phù Niệm Niệm: "Nàng đừng giận nha, về sau nếu nàng không đồng ý, ta tuyệt đối không nằm giường của nàng."
Phù Niệm Niệm vẫn bất động, Nhiễm Chính đành phải thò người ra từ phía trước: "Từ lúc nàng trở về còn chưa ăn cái gì, có biết ta rất lo lắng hay không? Cứ coi như là tức giận thì cũng không nên lấy thân thể của mình ra đùa giỡn."
Nhiễm Chính nói rồi xuống giường thắp sáng đèn trong phòng, lại gọi Mạt Lỵ ở ngoài cửa một tiếng, lúc này mới trở lại giường: "Thật sự không muốn ăn chút gì sao? Phòng bếp đã hầm song canh vịt măng chua, cơm với thịt da hổ cũng chuẩn bị xong rồi, một mâm ngon miệng."
Hắn nói kiểu này, làm Phù Niệm Niệm cảm thấy như đã ngửi thấy mùi thơm. Đầu bếp trong Nhiễm phủ làm thịt da hổ xuất sắc nhất, nước thịt ngon, dầu nồng tương đỏ, sắc hương vị đều đủ. Còn có đồ thanh đạm để tráng miệng, mặc dù đều không phải là sơn hào hải vị gì, nhưng đủ để khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhiễm Chính lại lắc lắc vai của nàng, giọng nói càng thêm nhu hòa, thậm chí có chút giống như đang làm nũng: "Niệm Niệm, đừng nóng giận, ăn trước một chút đi."
Tức giận vừa mới dâng lên cứ như vậy bị Nhiễm Chính mài đến không còn một mảnh, cuối cùng Phù Niệm Niệm cũng không nhịn được "Phốc phốc" cười ra tiếng. Xét thấy mình còn đang "tức giận", Phù Niệm Niệm vội vàng dừng cười hé miệng quay đầu, trừng mắt giả vờ hung dữ với Nhiễm Chính.
Vẻ mặt Nhiễm Chính tràn đầy vô tội, nhìn nàng giống như chưa từng xảy ra cái gì, giống như là chịu đủ Phù Niệm Niệm khi dễ, có chút đáng yêu. Phù Niệm Niệm bĩu môi, cảm thấy nếu mình là một hôn quân, vậy thì Nhiễm Chính tuyệt đối là yêu phi họa nước số một.
Không lâu sau, Mạt Lỵ mang một khay vào phòng, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Mùi thơm nức mũi bay thẳng lên giường, Phù Niệm Niệm âm thầm nuốt nước miếng. Nhiễm Chính không nói gì, hắn rửa tay xong rồi lấy khăn ấm xoa cho Phù Niệm Niệm, sau đó ngồi xổm xuống giúp Phù Niệm Niệm đi giày.
Hai người ăn ý, không ai nói lời nào. Động tác Nhiễm Chính chậm rãi, mười phần chuyên chú, làm cho Phù Niệm Niệm không thể há miệng quấy rầy.
Đợi đến khi Phù Niệm Niệm ngồi lên bàn, Nhiễm Chính lại giúp nàng chia thức ăn lấy canh.
Phù Niệm Niệm nhìn Nhiễm Chính, đũa trên tay chậm chạp không gắp xuống. Rõ ràng nói là bị triệu hồi về kinh, vì sao cả ngày đều đợi ở bên cạnh mình, không có một chút bộ dáng bận rộn nào? Phù Niệm Niệm cau mày một cái, nhìn Nhiễm Chính hỏi: "Ngươi không có lời gì muốn nòi?"
Sắc mặt Nhiễm Chính lập tức ảm đạm, ánh mắt hắn thành thật: "Thật xin lỗi.."
Phù Niệm Niệm nhìn thấy dáng vẻ hắn biết nghe lời như vậy, ngược lại có chút cảm giác khó chịu. Lúc trước Nhiễm Chính không phải như vậy, đột nhiên thay đổi khiến Phù Niệm Niệm không quen được, cứ như Nhiễm Chính đã chịu rất nhiều uất ức.
Nghĩ đến đây, Phù Niệm Niệm đành phải nhẹ nhàng thở dài: "Vậy ngươi cứ nói đi, ta lại không nói sẽ trách ngươi, ngươi đừng cứ như vậy không tốt đâu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Mai Mai: Ủy khuất QwQ Niệm Niệm ta không chỉ chuẩn bị canh vịt măng chua, còn có đậu ngọt hoa, lỏng nhương quyển, đậu hũ hạnh nhân, tước xốp giòn điểm, mau nhào vào trong ngực ta đi!
Niệm Niệm: E mm mm đáng chết, nam nhân này vậy mà lại ngọt ngào như vậy.
P/s: "Ta liếc nhìn một cái đã định là nàng, cuộc đời này quá cô độc, ta muốn dắt tay của nàng cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh nơi khác."
Editor có lời muốn nói: Trời ơi sao lại ngọt ngào như vậy chứ, làm trái tim cô độc của tui cũng thấy run rẩy.
Spoil chương sau: Nhiễm Chính gảy nhẹ đuôi lông mày: "Mai Mai này không tốt sao? Bốn mùa không rơi, mà lại chỉ chờ một mình nàng tới hái, chừng nào thì nàng chịu đến hái?"