Chương 28:
Tôn thị nhéo nhéo cánh tay Phù Niệm Niệm, "Niệm Niệm, bây giờ chuyện đang khẩn cấp, chúng ta đều phải lục soát, đã có người dám hạ độc ở trong thức ăn, ngươi nên lấy việc tìm kiếm hung thủ làm đầu."
"Nhị thúc đã nói tất cả mọi người đều phải lục soát, Niệm Niệm không dám không nghe theo." Nàng chậm rãi đem phấn hộp ra: "Còn xin Nhị thẩm xem qua."
Sắc mặt Phù Diên Diên càng hỏng bét.
Nàng đương nhiên biết trong cái hộp của Phù Niệm Niệm kia chứa thứ gì, nhưng nếu thật sự để cho người lục soát trên người, lại từ trên người nàng tìm ra nửa hộp còn dư lại, nàng làm sao đều nói không rõ.
Phù Diên Diên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phù Niệm Niệm, chỉ mong Phù Niệm Niệm có thể làm gì thay đổi chút tình huống hiện giờ, cũng nhanh kết thúc chuyện hoang đường này tại đây.
Đáng tiếc nàng nghĩ quá mức thuận lợi, chuyện soát người đều đâu vào đấy tiến hành. Ngay cả chính Nhiễm Chính đều không có bất kỳ phản đối gì, thì tất nhiên chủ tử Anh quốc công phủ cùng các nô tài tự nhiên là càng tránh không khỏi.
Phù Diên Diên cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, nàng thừa dịp người khác không chú ý, lén lút chạy ra khỏi chính sảnh, chuẩn bị tìm thời điểm không ai chú ý đem phấn hộp trong tay nhét vào trong nước.
Phù Niệm Niệm đã bị bắt hiện hình, chuyện tra ra trên người nàng mang theo độc bất quá chỉ là chuyện sớm hay muộn, thế nhưng bị liên lụy bởi chuyện này, trên người Phù Diên Diên chỉ cần mang theo độc vậy tất nhiên là không an toàn, nàng chỉ có thể vứt bỏ.
Thế nhưng nàng mới vừa vặn đem hộp phấn móc ra, thì không biết hạ nhân Nhiễm phủ từ đâu xông ra mấy người, đưa nàng về chính sảnh, hộp phấn trên tay tự nhiên cũng để cho người khác tóm lấy.
Trong chính sảnh Tôn thị mới vừa vặn đem hộp phấn Phù Niệm Niệm trả lại cho nàng.
Mà bên này, mấy hạ nhân đã đưa Phù Diên Diên trở về, tầm mắt của mọi người không khỏi lại rơi trên người Phù Diên Diên.
Sắc mặt của nàng rất không tự nhiên, đám người tự nhiên đều cảm thấy thần sắc nàng khác thường.
Đến đây, bọn hạ nhân mới cầm hương phấn bẩm báo với Tôn thị, đem đồ vật giao vào tay Tôn thị.
Tôn thị đánh giá phấn hộp tinh xảo, không khỏi cảm thán đồ vật quí hiếm, liên tục tán thưởng vài câu. Thế nhưng thần sắc Phù Diên Diên dị thường, ngay cả bắt chuyện cũng lười đối phó, Tôn thị lúc này mới mở phấn hộp ra nhìn một chút.
"Phù đại tiểu thư đây là dùng phấn gì? Làm sao một chút mùi hương đều không có?" Tôn thị lại cẩn thận hít hà, lúc này mới quay đầu giao cho hạ nhân đi thẩm định kĩ lưỡng.
Ngữ khí Tôn thị khó tránh khỏi nặng mấy phần, "Phù đại tiểu thư, còn xin nói rõ, cuối cùng đây là thứ gì?"
"Cái này.. Cái này bất quá chỉ là hương phấn mới cùng Niệm Niệm lấy được." Phù Diên Diên vội vàng giải thích, "Niệm Niệm cũng cầm hộp phấn, Nhị phu nhân so một lần chẳng phải sẽ biết."
"Tỷ tỷ nói gì vậy? Tỷ tỷ lúc nào cùng ta lấy qua hương phấn?" Phù Niệm Niệm cau mày một cái.
Phù Diên Diên giật mình, bỗng nhiên cảm giác mình tựa hồ là bị tính kế.
"Là ngươi, chính ngươi hạ độc." Phù Diên Diên chỉ vào Phù Niệm Niệm, "Niệm Niệm, tỷ muội với nhau, ta thật không ngờ tới ngươi lại ác độc như vậy."
Tôn thị lại cầm lấy hộp phấn của Phù Niệm Niệm cẩn thận dò xét, chất phấn trắng bệch, hiển nhiên so với chất phấn của Phù Diên Diên thô ráp hơn một chút, càng quan trọng hơn là, chỉ cần mở nắp ra thì sẽ tràn ngập hương đào tươi mát bay ra.
Cùng hộp của Phù Diên Diên so ra, cái này hiển nhiên không phải cùng một đồ vật. Huống chi lấy thân phận của Phù Diên Diên, cầm hộp phấn không giống bình thường như thế, làm sao có hương thơm hiếm có như Phù Niệm Niệm đâu?
Tôn thị đem toàn bộ đồ vật giao cho hạ nhân chậm rãi tra xét, mà bên này Phù Diên Diên cũng đã không kiềm chế được.
"Tỷ tỷ sao có thể không có căn cứ mà vu oan cho sự trong sạch của ta, ta vì sao lại phải hạ độc? Đã muốn hạ độc, tại sao sẽ còn để mình ăn, còn muốn Nhuyễn Nguyễn ăn? Còn nữa, thêm chuyện thêm Tam Bất Triêm cũng là về sau mới có, ta từ lúc đó tới giờ vẫn chưa từng rời khỏi chỗ? Ngay cả Bạch Trà cũng luôn đi theo bên người, lúc nào có cơ hội đi hạ độc thức ăn?" Phù Niệm Niệm càng nói càng ủy khuất, "Vốn cho rằng đại tỷ đến thăm phủ là chuyện khiến ta vui vẻ, tại sao đại tỷ cũng phải đối với ta như vậy?"
"Ngươi.." Phù Diên Diên hoảng hồn, "Ngươi đây là ngậm máu phun người."
"Niệm Niệm làm sao lại ngậm máu phun người? Ta chưa hề nói qua là tỷ tỷ hạ độc, chỉ là không cam lòng bị tỷ tỷ hiểu lầm, làm sao đến miệng tỷ tỷ lại thành ngậm máu phun người?" Phù Niệm Niệm khóe miệng có chút co rút, rất chi là ủy khuất, nàng ôm Nhuyễn Nguyễn nước mắt đầy mặt, "Chẳng lẽ tỷ muội nhiều như vậy năm, đại tỷ ngay cả chút tín nhiệm ta đều không có?"
Nhuyễn Nguyễn thấy Phù Niệm Niệm khóc thành như vậy, thì cũng khóc theo, vội vã duỗi tay nhỏ giúp Phù Niệm Niệm lau nước mắt, "Tỷ tỷ đừng khóc."
Tình trạng như vậy cho dù là ai cũng không nhìn được, Nhiễm Chính chỉ ngồi ở một bên không nói lời nào, ánh mắt của hắn nhàn nhạt rơi trên người Phù Diên Diên cùng Phù Cận Thiên, một bộ dáng vẻ từ chối cho ý kiến.
"Nếu không phải ngươi hạ độc, vậy vừa rồi đồ của ngươi rơi xuống, ngươi lén lén lút lút vội cái gì?" Phù Diên Diên lập tức hỏi ngược lại.
Phù Niệm Niệm lau nước mắt, mới chậm rãi nói, "phấn nguyên đào hương mặc dù không phải đồ vật đáng tiền gì, thế nhưng nói đến cuối cùng cũng là bí phương năm đó mẫu thân truyền cho ta, Niệm Niệm đương nhiên là sợ làm mất, mới vội vàng hấp tấp đi nhặt, sao đến tỷ tỷ liền thành chuyện lén lén lút lút không thể lộ ra ngoài rồi?"
Đang nói chuyện, bọn hạ nhân đem toàn bộ đồ vật cầm tới.
Tam Bất Tiêm chính xác là bị hạ độc, mà những thuốc này thành phần cũng cùng phấn trong hộp Phù Diên Diên giống nhau như đúc. Còn bên trong cái hộp nhỏ của Phù Niệm Niệm đích thực chứa hương phấn, từ mùi hương cũng có thể khiến người ta đoán ra được.
Nhưng cũng may bột phấn kia cũng không có rải đều ở mặt ngoài Tam Bất Triêm, trừ chỗ mà Nhiễm Chính đυ.ng phải, chỗ người khác ăn vào phảng phất đều không có dính thuốc bột.
Phù Niệm Niệm lúc này mới thở phào một hơi, chỉ cần Nhuyễn Nguyễn không có việc gì, nàng tự nhiên là an tâm rất nhiều.
Phù Diên Diên hết đường chối cãi, lần này không còn gì để nói.
"Đại tỷ, Nhị tỷ được đưa về Anh quốc công phủ, cuối cùng cũng không phải lỗi lầm của chúng ta, tỷ tỷ quá hồ đồ rồi." Phù Niệm Niệm cau mày, nói đến rõ ràng thành khẩn, logic nghiêm mật, khiến Phù Diên Diên nhất thời cũng không biết phản bác như thế nào.
Phù Oanh Oanh bởi vì chuyện gây hấn gây mới có thể bị Nhiễm Mính đưa về Anh quốc công phủ, đây không thể nghi ngờ là đánh vào mặt Anh quốc công phủ, gọi người Anh quốc công phủ đến bàn bạc. Phù Diên Diên cùng Phù Cận Thiên nuốt không trôi cục tức này, lúc này mới mang theo độc vật đi mưu hại Nhiễm gia.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Nhiễm Mính căn bản không có xuất hiện, bọn hắn đành phải trả thù Nhiễm Chính.
Nhưng cũng không ngờ tới Nhiễm Chính dùng đũa trên đầu có khảm bạc, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc vì Nhiễm Chính qua khỏi tai họa này.
Chuyện này phát triển đến đây, ngay cả Phù Cận Thiên đều chưa từng nghĩ đến.
Phù Diên Diên cùng mẫu thân nàng, rất nhiều chuyện nàng căn bản sẽ không cùng Phù Cận Thiên thương lượng, luôn luôn tự mình làm lấy những chuyện này bọn hắn cho rằng đối với Phù Cận Thiên là chuyện tốt, thế nhưng lần này, Phù Diên Diên lại bị bắt ngay tại trận.
"Ngươi vu oan cho ta, ngươi hại ta!" Phù Diên Diên hận không thể xông lên phía trước đem Phù Niệm Niệm xé nát, "Đồ khốn nạn."
"Ta như thế nào vu oan? Lại như thế nào hại ngươi?" Phù Niệm Niệm nghiêm túc hỏi ngược lại, "Ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, căn bản không lấy được những thứ này, lại như thế nào có thể hạ độc? Huống chi hộp phấn quý giá như thế này, ta làm sao có thể đem ra đưa cho tỷ tỷ được? Chuyện cho tới giờ, rõ ràng là tỷ tỷ một mực vu oan cho ta, không phải sao? Các ngươi cứ như vậy không buông tha cho ta? Dù ta đã gả cho người, dù là ta không dính một chút nào tới vinh dự của Anh quốc công phủ, dù ta chỉ là sống, các ngươi đều cảm thấy ta là một vết nhơ?"
"Niệm Niệm." Ngồi ở một bên Nhiễm Chính rốt cục lên tiếng, hắn nhẹ nhàng đem Phù Niệm Niệm ôm về bên người mình, "Tiếng người chỉ nói cho người nghe."
"Thiếu phó lời này là có ý gì?" Phù Cận Thiên cau mày truy vấn.
"Chính là mắng người đó." Nhiễm Chính không nể mặt chút nào, "Anh quốc công ngay cả cái này đều nghe không hiểu?"
"Nhiễm thiếu phó đừng khinh người quá đáng." Phù Cận Thiên nắm chặt tay, hôm nay hết thảy đều phát sinh quá mức đột ngột, nhưng hắn vẫn là muốn giữ lại chút thể diện.
Nhiễm Chính cười cười, nắm trong tay lấy cái chén đập mạnh xuống bàn, nước trà tràn ra bên ngoài, dưới đáy trà trực tiếp nứt vỡ.
Chưa ai từng thấy Nhiễm Chính nổi giận.
Đây là lần đầu tiên.
Toàn bộ trong phòng im lặng, vô luận là các chủ tử hay là nô tài, ai cũng không dám lên tiếng.
"Cũng được thôi, hôm nay nếu các ngươi giải thích rõ ràng cho ta cùng Niệm Niệm ở đây, cũng không có cái gì khinh người quá đáng, đúng không?" Nhiễm Chính cong khóe miệng, "Người Nhiễm phủ là để các ngươi muốn ức hϊếp liền có thể ức hϊếp sao? Huynh muội mà có thể làm được loại chuyện như thế này, duyên phận này không cần cũng được, ngày sau đừng để ta thấy các ngươi lại tìm nàng."
Phù Cận Thiên cùng Phù Diên Diên bối rối không thôi, Phù Niệm Niệm chỉ là mắt lạnh nhìn bọn hắn, những cái gọi là ca ca tỷ tỷ này đã sớm vì Chu Ninh Trạo từ bỏ cái gọi là lương tâm.
Nhiễm Chính ngược lại nhìn qua Nhiễm Thung, "Nhị thúc, ngươi là người của Hình bộ, loại chuyện này nên làm như thế nào, ngươi hẳn là quen thuộc nhất." Hắn nói xong liền phái Mạt Lỵ cùng Bạch Trà đem Nhuyễn Nguyễn đưa về, lại kéo tay Phù Niệm Niệm, dắt ra ngoài.
Phù Niệm Niệm có thể nhìn thấy mặt Nhiễm Chính xác thực đen hoàn toàn.
Có lẽ là việc bị hạ độc này thật sự đem hắn chọc giận rồi? Hay vẫn là mình diễn tốt, thật khiến Nhiễm Chính đau lòng? Phù Niệm Niệm trong lòng không rõ, nhưng cũng chỉ đành đi theo Nhiễm Chính trở về.
Nhiễm Chính hoàn toàn không còn lễ độ nữa, bóp tay Phù Niệm Niệm có chút đau. Trên tay vết bầm mặc dù biến mất rất nhiều, nhưng là muốn hoàn toàn biến mất, tóm lại vẫn cần một đoạn thời gian rất dài.
Phù Niệm Niệm nhíu mày, cũng không dám nói chuyện.
Nhiễm Chính đưa nàng một mạch thẳng về phòng mới buông tay ra, Phù Niệm Niệm thất tha thất thểu chút nữa thì té ở cửa một phát.
"Thiếu phó.." Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt cổ tay.
Nhiễm Chính mặt không thay đổi nhìn nàng, nhìn chằm chằm đến mức Phù Niệm Niệm thấy chột dạ.
Nàng không biết Nhiễm Chính lại muốn làm cái gì, nàng bất động thanh sắc lui về sau một chút, ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy Nhiễm Chính mắng nàng, "Ngươi là cái tiểu quái không có lương tâm."
"?" Phù Niệm Niệm bối rối.
Nhiễm Chính nắm cằm của nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu lên, "Ta dạy cho ngươi dùng tâm tư để trên những chuyện đứng đắn, ngươi lại cứ dùng như vậy?"
"?" Phù Niệm Niệm càng không hiểu rõ, Nhiễm Chính cuối cùng là trách nàng hay là không trách?
"Hạ độc ta?" Nhiễm Chính khóe miệng khẽ nhếch, hời hợt hỏi nàng, "Ngươi có mấy cái lá gan?"
Phù Niệm Niệm khóe mắt giật một cái, không nghĩ tới hoa chiêu của mình nhanh như vậy liền bị Nhiễm Chính nhìn thấu, nhưng là nàng rất nhanh trấn tĩnh lại. Phù Niệm Niệm cau mày một cái, "Ta vẫn luôn cùng thiếu phó ở một chỗ, làm sao có thể có cơ hội hạ độc, người khác oan uổng ta thì cũng thôi đi, ngược lại thiếu phó vừa rồi rõ ràng tin ta, bây giờ làm sao lại chất vấn ta?"
"Bộ dạng này của ngươi diễn cho người khác thì được, ở nơi này của ta thì miễn đi." Nhiễm Chính búng một cái lên trán Phù Niệm Niệm, tuyệt không nương tay.
Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy đau đến làm người ta sợ hãi, nàng vội vàng che cái trán, "Quân tử động khẩu không động thủ."
"Trong lòng ngươi thật sự từng coi ta là quân tử sao?" Nhiễm Chính cười hỏi.
"Ta.." Phù Niệm Niệm không trả lời được, thế là đành phải bĩu môi không nói lời nào.
Khóe mắt Nhiễm Chính đong đầy ý cười, ngay cả con mắt đều cong lên lên, "Ngươi không phải đang êm đẹp tự nhiên quấn lấy ta đòi đổi đũa sao? Xưa đã có câu, chuyện khác thường tất có yêu sao."
"Ta bất quá chỉ là nghĩ ở trước mặt Anh quốc công phủ khoe địa vị của ngài." Phù Niệm Niệm cúi đầu, nói đến có chút mơ hồ không rõ.
"Còn nói láo?" Nhiễm Chính làm bộ giơ tay lên, Phù Niệm Niệm bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
"Ngươi nếu muốn khoe, thời điểm lại mặt tại sao không thấy, huống chi lúc lại mặt làm sao không thấy ngươi cùng huynh muội Anh quốc công thân thiết như vậy?" Nhiễm Chính một bộ dáng hiểu rõ mọi chuyện, "Ngươi rõ ràng chính là biết cặp đũa ngọc kia được bao bởi bạc, cho nên mới cố ý để ta đổi đũa."
Phù Niệm Niệm còn kịp giải thích cái gì, Nhiễm Chính đã nói: "Người Anh quốc công phủ lại không phải ngu, coi như thật sự hạ độc, ai sẽ đem chất độc còn lại mang ở trên người? Sợ người khác không tra ra được sao?"
"Vậy ta vẫn luôn ở bên người thiếu phó, ta hạ độc như thế nào lại có thể giấu diếm được con mắt thiếu phó." Phù Niệm Niệm nhún nhún vai, "Coi như hoài nghi ta lại có thể thế nào, ai cũng không có chứng cứ nói là ta làm."
Nhìn dáng vẻ Phù Niệm Niệm có chút đắc ý, Nhiễm Chính bật cười một tiếng, "Niệm Niệm ngu ngốc."