Edit: Junie
"Tối nay...... chắc không được." Mạc Oánh hơi do dự, một hồi còn phải
đi thăm ông ngoại trong bệnh viện, ông mới vừa phẫu thuật xong, cần
người chăm sóc nên cô muốn tranh thủ thời gian rảnh bên ông, vì bây giờ
cô là người của Lục Minh Hiên, chỉ cần một cú điện thoại ngay lập tức cô phải chạy đi.
Mỗi lần kêu là có chuyện, thân làʍ t̠ìиɦ nhân của anh tự khắc biết phải làm gì.
"Vậy thôi, không sao!" Tô Quân thở dài, tròng mắt sáng ngời hơi lóe qua tia
thất vọng "Đây là lần thứ hai cô từ chối lời mời của tôi rồi đấy!"
"Lần thứ hai?" Mạc Oánh nói có vẻ như đang lục lại kí ức nhưng không mấy gì ấn tượng.
"Lần đầu tiên là lúc mới gặp mặt, tôi mời tất cả nhân viên trường quay đi
ăn, cũng có mời cả cô, nhưng cô không đi, nhớ chưa?" Anh nhắc lại cho cô nhớ thử.
"A, hình như là….!" Lúc này, Mạc Oánh mới hơi nhớ chút chút.
"Giống như?" Tô quân lắc đầu bật cười, "Cô cứ như không để tâm lời tôi nói vậy. Tôi dễ dàng bị cô lãng quên thế à?"
"Không có, chẳng qua trí nhờ tôi không tốt lắm nên mới mau quên như vậy! Tôi
không nhớ cũng không sao.., miễn là người phụ nữ bên cạnh anh nhớ lời
anh nói là được rồi." Mạc Oánh trêu chọc anh.
Tô Quân nghe cũng hiểu ý vài phần, có chút dở khóc dở cười.
Trong bệnh viện, cô vô tình đυ.ng phải người không muốn gặp!
"Oánh Oánh, sao hôm nay cháu về sớm thế! Tiểu Phong cũng ở đây nha, vừa đúng
các cháu có thể trò chuyện, ha ha, đã lâu không thấy đông đủ thế này!"
Ông ngoại vui vẻ tươi cười nói.
Cô nhìn Diệp Phong cuối đầu, coi như là chào hỏi, xoay người hỏi ông ngoại: "Hôm nay trong người ông thấy thế nào?"
"Rất tốt a! Ăn uống đi lại được nhiều, chẳng qua có hơi chán khi ở trong đây suốt hai tháng trời, không bệnh cũng vì buồn mà sinh ra bệnh đấy, không biết khi nào bác sĩ mới cho ông xuất viện nữa." Ông ngoại bất mãn oán
trách.
Nhìn qua sắc mặt của ông có thể thấy tinh thần phấn chấn lên rất nhiều!
Mạc Oánh nhẹ nhàng khuyên bảo: "Lát nữa cháu sẽ đi gặp bác sĩ, cố gắng sắp xếp cho ông xuất viện sớm nhất có được không?"
"Tốt! Thật sự là quá tốt!" Ông ngoại vừa nghe đến xuất viện hai chữ, liền vui mừng hớn hở không thôi, trong miệng lầm bầm như nhớ tới chuyện gì: "A,
rốt cuộc có thể xuất viện, lão già đây sắp được xuất viện nha.....
."
Mạc Oánh mỉm cười nhìn ông ngoại, nghe ông lặp đi lặp lại mỗi
câu đó, Tiểu Phong cau mày lo lắng nhìn cô, dường như có điều muốn nói,
nhưng không mở miệng thành lời.
"Ông ngoại, cháu đi gặp bác sĩ hỏi thăm một chút, ông nằm ở đây chờ tin tức tốt của cháu nha."