Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh!" Mạc Oánh trực tiếp nói thẳng ra, khóe miệng cố gượng nụ cười khổ sở "Hay là thân thể tôi đã bị anh chiếm đoạt, nên không còn tư cách làʍ t̠ìиɦ nhân của anh nữa!"
Trong mắt anh thoáng qua ý tứ riêng "Cô
muốn được cái gì?"
"Tiền!"
Cô
nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt kiên cường nhìn trực diện với anh "Tôi cần nhiều tiền hơn để cải thiện cuộc sống của tôi, tôi biết, anh có thể thỏa mãn cái tôi muốn!"
Lục Minh Hiên nhếch môi, đầu ngón tay vân vê cằm
cô
"Tình nhân,
côcàng ngày càng tham lam."
Lòng tham, mọi người đều có, không phải sao?
"Tôi luôn là người phụ nữ tham lam!" Mạc Oánh thừa nhận, lần nữa ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh lại mất đi vài phần tự tin: "Không biết hiện tại tôi đứng đây, có còn tư cách làm người phụ nữ của Lục Minh Hiên nữa hay không?"
Anh không trả lời mà dùng hành động cho
cô
biết đáp án.
Suốt cả một buổi tối, anh không khác gì cầm thú, điên cuồng ra vào trong cơ thể
cô.
Thân thể
cô
vô số lần bị anh xuyên xỏ, đau đớn đến chết lặng, từ dịu dàng đến cao trào, giống như ngồi xe cáp treo, càng kéo càng cao rồi lại kéo ngược trở về. . . . . .
Cứ lặp đi lặp lại như vậy,
cô
không biết bản thân ngất đi bao nhiêu lần.
Lúc mới vừa bắt đầu còn cố gắng hợp tác, càng về sau chỉ biết vô lực chịu đựng,
cô
chỉ có thể mặc kệ cho anh định đoạt phóng túng trong cơ thể mình.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng lại, buông thả cả người đè lên
cô.
Chân
cô
tê cứng đến co quắp, nửa người dưới mất cảm giác, một chút đau đớn cũng không cảm nhận được,
cô
không thể điều khiển bản thân được nữa.
"Thân thể
cô
không khác gì sơn hào hải vị, tôi thế nào ăn không đủ no, làm thế nào đây." Lục Minh Hiên liếʍ tai Mạc Oánh, dùng loại ngôn ngữ thấp kém bình phẩm khẩu vị trên người
cô
"Cũng chỉ có
cô, mới khiến tôi trở nên điên cuồng như thế."
Mạc Oánh không thể nào tưởng tượng được bộ dạng anh lúc này, so với lúc khoác tây trang lịch lãm lạnh lùng
kiêu
ngạo
là cùng một con người.
Cái này vốn là hai người hoàn toàn khác!
Khó trách trước kia thường nghe người khác nói, đàn ông một khi cởϊ qυầи áo chính là cầm thú.
"Anh không dùng biện pháp an toàn."
"Cô
sợ mang thai?"
"Anh không phải sợ tôi mang thai sao?"
Anh kéo nụ cười bên môi, nắm cằm
cô: "Cô
là người phụ nữ thông minh, biết nên làm sao mà."
"Nhưng tôi cũng là người phụ nữ tham lam." Mạc Oánh không dám cam đoan mình sẽ không làm chuyện điên rồ gì, cố ý mang thai đứa bé của anh uy hϊếp anh đạt được lợi ích nhiều hơn ... Chuyện!