Edit: Junie
“Đã hạ sốt, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Mặc dù nơi này được ăn ngon ở tốt, tuy nhiên cô vẫn không quen với điều này.
Lần này, anh không có ý giữ lại, chỉ nói: “Tôi đưa cô trở về.” Đồng thời đứng dậy đi ra ngoài, không có cho cô con đường cự tuyệt.
Lần này, Lục Minh Hiên tự mình lái xe, đây cũng là lần đầu tiên chỉ cô cùng anh ở chung khi đi ra ngoài
Trên đường về nhà, chúng tôi không ai nói lời nào.
Anh tập trung chuyên môn, cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ trôi nhanh trong tĩnh lặng, tâm tình vẫn cứ u buồn như thế, tuy nhiên từ hôm qua tới giờ, bi thương cùng đã kích đã vơi đi phần nào.
Bầu trời của cô mảnh đen tối, cả trái tim cũng bị nhốt trong thiên lao địa ngục, không thấy một tia nắng mặt trời......
Nếu như có thể lựa chọn, chính mình tình nguyện cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nếu như ngày hôm qua cô không tìm Nhược Hi, thật tốt biết bao?
Nhưng trong cái thế giới này vô cùng tàn khốc, sự thật luôn đánh bại chúng ta một cách thảm hại.
“Đã đến.” Bất chợt nghe được tiếng của anh.
Bản thân từ từ hồi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào xe đã ngừng lại.
“Tốt, cám ơn anh đã đưa tôi về, làm phiền anh.” Cô dùng giọng điệu khách khí, cởi seatbelt ra chuẩn bị xuống xe.
“Trở về nghỉ ngơi thật tốt, về phần quay phim, tôi đã xin phép nghỉ với đạo diễn.”
“Ừ, tôi rõ rồi.” Mạc Oánh xuống xe, chuẩn bị khép cửa xe lại, thế nhưng anh gọi với tên cô.
“Còn có việc gì sao?” Cô hỏi.
Dõi theo hành động của anh, từ trong túi tiền lấy ra một tờ danh thϊếp, nét chữ rồng bay phượng múa viết chuỗi mã số, đưa tới trước mặt cô: “Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì cần giúp đỡ, có thể trực tiếp liên lạc với tôi.”
Mạc Oánh hơi do dự, có lẽ nên nhận lấy danh thϊếp, “Cám ơn.”
Quan sát thấy xe Lục Minh Hiên đi xa dần, cô lấy điện thoại di động ra mở máy liền thấy 56 cuộc gọi nhỡ, đều là của Diệp Phong lẫn Nhược Hi. Ngay cả tin nhắn cũng hơn 20 tin, đều là bọn họ gửi tới, thậm chí bấm xem cũng không muốn, trực tiếp ấn xóa!
Tiện tay đem hai dãy số này vào danh sách đen, Mạc Oánh không muốn nhận điện thoại cũng như không muốn gặp lại họ lần nào nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng xoay người lại liền thấy người mà mình hận nhất lúc này!
Diệp Phong!
Anh đứng từ xa nhìn tôi, không khác gì lần Tô Quân đưa cô về.
Bất quá, lần này ánh mắt mang theo mấy phần áy náy, cô muốn nói cái gì, lại không mở miệng được.
“Mạc Oánh ——”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
☆ời phụ nữ nào, là quyền tự do của anh, làm ơn đừng tìm tới tôi nữa!”
“Không, Mạc Oánh, không phải em rất tốt với anh sao? Cho anh một cơ hội được không? Mạc Oánh......”
Cô không muốn nghe thêm lời nào nữa, bịt chặt lỗ tai đi lên giường, dùng chăn che kín mít thân thể.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngoài cửa tiếng ồn dần dà mất đi, toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng.
Mạc Oánh mới buông lỗ tai ra, hồi tưởng lại quá khứ, những hình ảnh anh đối tốt với cô, nội tâm của cô sao lại đau như vậy, lần nữa khóc òa trong đau đớn, chiếc gối đã thấm ướt giọt lệ.
Cô tự nói với chính mình, đây là lần cuối cùng rơi lệ vì anh, cũng là lầ cuối cùng rơi lệ vì đàn ông.
Từ đó về sau, cô sẽ không yêu bất kì kẻ nào!