Chương 353: Huyện thành nhỏ lạc hậu

Xe càng chạy càng thấy xung quanh vắng vẻ...

Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh như thật xa lạ, mà cũng rất quen thuộc.

Mất đi trí nhớ, một chút ấn tượng gì về Trung Quốc tôi cũng không có, đi

tới chỗ này, cảm thấy rất xa lạ, nhưng dù sao tôi cũng là người Trung

Quốc, không khỏi cảm thấy mơ hồ quen thuộc.

Nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, tôi dần dần rơi vào trầm tư...

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Tôi mở cửa xuống xe, nhìn địa phương xa lạ này, trợn tròn mắt.

"Chỗ này là chỗ nào?"

Tôi không biết phải hình dung cảnh vật trước mắt như thế nào nữa, tôi chưa từng nhìn thấy nơi nào nghèo nàn như ở đây.

Thì ra đây là vùng nông thôn mà tôi nhìn thấy trên ti vi, trí nhớ của tôi

chỉ dừng lại ở thành phố Paris xinh đẹp, chợt đi tới chỗ này, cảm thấy

như từ trên thiên đường mà bị rơi xuống địa ngục.

"Em sẽ thích

huyện thành nhỏ này!" Anh ta đi tới, dắt tay tôi nói: "Nơi này có rất

nhiều kỷ niệm của hai chúng ta, những điều chỉ thuộc về riêng hai chúng

ta mà thôi."

Anh ta nói những lời này vô cùng ôn nhu, làm lòng tôi khẽ run lên, trong khoảnh khắc đó, chợt tôi cảm thấy thật quen thuộc.

Tôi để mặc anh ta nắm tay, dẫn tôi đi vào bên trong huyện thành.

Quả nhiên là một huyện thành nhỏ lạc hậu, trên đường phố có rất nhiều người bán hàng ngoài vỉa hè.

Đột nhiên anh ta dừng lại, chỉ vào sạp hàng phía trước: "Còn nhớ chỗ đó không?"

"Cái gì?"

"Chúng ta đã từng mua đồ ở chỗ đó, em trả giá rất lợi hại, có nhớ không?"

Tôi lắc đầu, một chút ký ức cũng không có.

Anh ta đi đến chỗ sạp hàng bày trên vỉa hè đó, chỉ vào mấy cái quần lửng màu sắc rực rỡ hỏi: "Quần này bao nhiêu một cái vậy?"

Bà chủ bán hàng liếc anh ta một cái, ném ra cái giá: "Năm mươi!"

"Gì mà năm mươi chứ! Lần trước mua không có mắc như vậy!" Dường như Lục Minh Hiên rất bất ngờ với cái giá tiền này.

"Gần đây vật giá leo thang! Lần trước cậu mua là khi nào rồi!"

"Vậy thì... Tám đồng tiền có bán hay không?"

Tám đồng tiền? Tôi thật kinh hãi về cái giá này, nhìn bề ngoài anh ta cũng

không có nhỏ mọn lắm, vậy mà lại trả giá có tám đồng sao?

"Tám đồng? Thật là buồn cười, bây giờ làm gì còn cái quần nào giá tám đồng nữa chứ!" Bà chủ không nhịn cười được.

"Chất lượng như vậy thì giá này là được rồi!" Lục Minh Hiên giả bộ giống như rất lão luyện.

"Không được không được, tám đồng thì lỗ quá!" Bà chủ lắc đầu.

"Mười đồng, bán hay không? Không bán thì thôi!" Lục Minh Hiên nắm tay tôi kéo đi, bà chủ đứng sau lưng liền nóng nảy: "Hai mươi lăm đi, được thì lấy

một cái!"

Tôi kinh ngạc nhìn Lục Minh Hiên, anh ta rất bình tĩnh đi về phía trước, giống như không nghe thấy gì hết.

"Hai mươi, hai mươi có được không!"

"Này này, đừng đi, bán cho cậu mười lăm đồng một cái..."

"Haizzz, mười hai đồng, cái giá này là tốt nhất rồi đó, cậu không chịu thì cũng không còn cách nào..."

Lục Minh Hiên dừng bước, do dự một chút, than thở, nói với tôi: "Lần trước

bà chủ này ra giá ba mươi lăm đồng, em chỉ cần dùng mười đồng là mua

được, xem ra anh còn không lợi hại bằng em!"

"A..." Tôi không biết nói gì.

Cuối cùng, anh ta chấp nhận cái giá mười hai đồng, mua được cái quần rất khó nhìn, tôi cứ nghĩ là anh ta sẽ không mặc, kết quả, anh ta lại thật sự

mặc vào!

"Thế nào? Có nhớ được chút gì không?" Lục Minh Hiên mặc một cái quần lửng màu sắc sặc sỡ đứng trước mặt tôi quơ quơ.