Chương 27: Vồ ếch

Người đi vào là Đỗ Phi Phi, ánh mắt



ta nhìn



có chút kỳ lạ, Mạc Oánh cũng không để ý lắm, nhưng có thể cảm giác



ta luôn dòm chừng mình.

Đỗ Phi Phi có đội ngũ trang điểm riêng, cộng thêm trợ lý đi theo, ba bốn người hùng hổ đi vào rồi lại đi ra!

Cửa phòng vừa khép lại,



thở phào nhẹ nhõm, cái trán rịn mồ hôi lạnh.

Hiện tại đang không có người, Mạc Oáng cũng tháo bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng, hàng lông mày nhíu chặt , mím môi, nhẹ nhàng cởi giày ra. . . . . .

Mùi máu thoang thoảng cả căn phòng, thật may là đôi giày màu đen, máu chảy ra nhìn cũng không thấy, nhưng miếng lót giày đã dính đầy máu tươi.

Vết thương ở chân đã khô, máu ngưng tụ thành cục, nhẹ nhàng xoa từng ngón chân, đau nhức khiến



muốn rơi nước mắt.

Vốn không phải ở phòng y tế nên



không thể xử lý miệng vết thương.

Cuối cùng phải chịu đựng đau đớn thêm nữa. Mạc Oánh định mang giày vào liền có tiếng mở cửa.



giật mình hoảng sợ, tâm quýnh lên, lật đật mang giày đã đυ.ng phải chỗ bị thương đành than nhẹ kêu đau.

"Cô

làm sao vậy?" Người tiến vào là Tô Quân bắt gặp vẻ mặt chịu đựng của

cô, liền hỏi thăm.

"Tôi không sao, bụng có chút không thoải mái, ngồi một chút là không sao nữa !" Mạc Oánh vừa nói vừa đứng lên, chân mới vừa bước được một bước, đã loạng choạng, thiếu chút nữa vồ ếch, đúng lúc bên hông có vòng tay rắn chắc ôm lại.

"Chân



thế nào?" Dường như anh đã phát hiện, nhìn chằm chằm chân phải của

cô.

"Tôi. . . . . . Thật. . . . . . Không có việc gì. . . . . ." Mạc Oánh đau đến không nói ra lời.

Tô Quân đỡ



ngồi lên ghế, kế đó tháo giày



ra!

"Không cần!"

Nhìn anh một cái, muốn rút chân lại nhưng đã không kịp.

Mùi máu nồng nặc lan ra từ đôi giày, bản thân



vừa ngửi cũng muốn choáng váng.

"Tại sao lại như vậy?" Anh cau mày.

"Trong giày có thủy tinh. . . . . ." Mạc Oánh cố chịu đựng tính mang giày lại, thế nhưng anh lại đè tay

cô: "Vết thương không xử lý sẽ nhiễm trùng ."

"Còn chưa diễn xong! Tôi không sao, khi nào quay phim xong sẽ xử lý sau, không có việc gì."