Anh ta vừa đi ra, tôi hỏi Tô Quân: "Bọn họ gọi anh là Tô tổng sao?"
Tô Quân mấp máy môi: "Đây là chuỗi nhà hàng do anh sáng lập từ vài năm trước.”
Tôi ngạc nhiên: “Thì ra anh chính là ông trùm giấu mặt à?”
Nhà hàng này có mặt ở khắp nơi, quy mô vô cùng to lớn, tôi luôn nghĩ người
đứng sau nhà hàng này hẳn là một thương nhân ít nhất đã ngoài năm mươi
tuổi, không ngờ.....
“Hứng thú của anh không phải là kinh
doanh nhà hàng, lúc ấy mở nhà hàng, anh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là muốn tạo nên chút thành tích cho ba anh nhìn thấy, nếu không, ông ấy sẽ không cho anh gia nhập làng giải trí.”
“Ba anh không muốn anh gia nhập làng giải trí sao?” Lòng tò mò của tôi trỗi dậy.
“Ừ, ba anh hy vọng anh sẽ tiếp nhận công ty từ tay ông ấy.”
“Ba anh mở công ty sao? Vậy chắc là nhà anh rất có tiền, vậy sao anh còn
làm việc trong giới giải trí làm gì?” Tôi nghĩ không ra, có nhiều tiền
thì còn đi đóng phim làm gì? Trong ấn tượng của tôi, chỉ có những người
không có nhiều tiền, mới phải lao vào cái vòng hỗn độn trong giới giải
trí.
Giống như tôi vậy, nhưng mà, tôi là thật sự thích đóng phim. Cũng chỉ có con đường này mới có thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền.
“Lúc trước không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh rất thích đóng phim!”
Tô Quân nhìn ra cửa sổ, giống như nhớ đến cái gì, nhẹ nhàng nói: “Lúc
đóng phim, anh có thể trở thành một con người khác, được làm những việc
mà bình thường mình không được làm. Trong hiện thực, anh bị rất nhiều
hạn chế, có những chuyện rất muốn làm, nhưng lại không thể nào làm
được.”
“Ba anh đối xử với anh rất nghiêm khắc sao?” Tôi nhận ra trong mắt anh ta có chứa một tia ảm đạm ưu thương.
“Ừ, ngay từ khi anh còn nhỏ đã rất nghiêm khắc, mỗi một bước đi của anh đều được ba anh an bài chu đáo, anh không thích ba nhúng tay vào cuộc đời
của anh, nhưng không có cách nào khác, đó là ba anh, anh không thể cãi
lại, chỉ có thể làm theo, nhưng chuyện anh gia nhập làng giải trí thì
anh rất kiên trì, lúc đầu ba anh có phản đối, nhưng cuối cùng cũng bị
anh thuyết phục! Đây là lần đầu tiên trong đời anh được làm theo ý
mình.”
“Vậy trong tương lai anh có quay lại tiếp quản công ty không?”
“Chắc là có, ba anh có rất nhiều sản nghiệp, một khi tiếp quản, anh sẽ phải
buông tha cho giấc mộng của mình, thối lui khỏi làng giải trí, anh thật
sự không muốn như vậy.” Anh ta thấp giọng rầu rĩ.
Thật không thể tin nổi Tô Quân còn có thân phận như vậy!
Tự nhiên tôi lại có cảm giác anh ta giống như một con chim bị giam trong
l*иg, không có tự do riêng, tự do của hiện tại chỉ là tạm thời, một khi
tiếp nhận công ty của ba anh ta, anh ta sẽ lại giống như lúc trước, tất
cả mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp đặt của ba.