Chương 108: Anh ta còn chưa về?

Mãi đến một ngày, tôi vô tình đi ngang qua quầy bán báo, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đăng trên bìa báo tin tức giải trí, tiêu đề in thật to phía trên: “Chủ tịch tập đoàn Đông Phương hẹn riêng người mẫu Dương Tử Huyên, vào khách sạn đặt phòng không kiêng dè!”

Ảnh chụp xác thực là Lục Minh Hiên đang ôm mỹ nữ chân dài mảnh khảnh đi vào cửa khách sạn, khách sạn đó còn là nơi lần đầu tiên tôi gặp anh ta.

Tôi nghĩ, phòng bọn họ ở chắc cũng là căn phòng tổng thống đó!

“Tiểu thư, mua một tờ báo đi!” Bà chủ sạp báo đưa vài tờ báo đến trước mặt tôi, toàn bộ đều đưa tin về Lục Minh Hiên và Dương Tử Huyên, ngay cả tạp chí kinh tế tài chính cũng đưa tin này.

Hai người đó, thật là nổi tiếng!

Nếu như cô gái này cố ý tung scandal để lăng xê tên tuổi, thì quả thực cô ta đã thành công rồi!

Tôi tùy tiện chọn một tờ báo để mua, không phải vì cái gì, chỉ là cảm thấy bà chủ đã có lòng tốt chào hàng như vậy, không mua một tờ, tôi thật sự cảm thấy ngượng ngùng.

Trở về biệt thự của Lục Minh Hiên, anh ta còn chưa có về.

Kể từ ngày chủ động quyến rũ anh ta tới bây giờ, tối nào tôi cũng tới đây đúng giờ, thay sẵn áo ngủ chờ anh ta về nhà, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng đã đợi đến mười hai giờ rồi, sao anh ta còn chưa về?

Bình thường đều là mười một giờ về, sao hôm nay đã trễ như vậy rồi còn chưa về? Chắc là đi với người mẫu rồi chứ gì!

Tôi cũng không nghĩ gọi điện thoại cho anh ta, nên đi ngủ sớm một chút.

Buổi sáng tôi tỉnh dậy, anh ta còn chưa có trở về.

Tôi thay quần áo, xuống lầu ăn điểm tâm, rốt cuộc cũng nhìn thấy anh ta.

Anh ta mới vừa vào cửa, vẻ mặt mệt mỏi, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi từ trên cầu thang đi xuống, không đợi anh ta mở miệng, tôi đã nói trước:

“Về rồi sao, đã ăn sáng chưa?”

“Còn chưa có ăn.”

“Lên lầu rửa mặt đi rồi xuống đây ăn sáng!”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt có chút kỳ quái, lông mày nhíu lại, một hồi lâu mới “Ừ” một tiếng, sau đó đi lên lầu.

Người giúp việc đã nấu xong bữa sáng, dọn sẵn lên bàn.

Tôi lấy tờ báo mua hôm qua ra, nhàn nhạt lướt xem, chờ anh ta xuống cùng ăn điểm tâm.

Lục Minh Hiên thay một bộ quần áo thoải mái, từ trên cầu thang đi xuống, bước đi ưu nhã, phong thái thanh tao, ánh mặt trời chiếu lên mặt anh ta, nhu hòa đẹp mắt, khí thế bất phàm, anh ta luôn chói lọi như vậy.

Anh ta ngồi đối diện tôi, thấy anh ta, tôi để tờ báo qua một bên.