Chương 10: Tôi quá mạnh bạo

Edit: Junie

Thiếu chút nữa tôi đã cắt vào tay, tôi ngẩng đầu lên, trong lòng âm thầm liếc anh một cái, rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ gì! Đầu óc không

thể nghiêm chỉnh một chút sao?

“Tôi không có yếu đến vậy!”

“Vậy sao?” Khóe môi anh dâng lên nụ cười, cười như không cười. nhìn tôi: ngược

Tôi bị anh nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, thật sự chịu không nổi: “Anh có

thể đừng dùng ánh mắt háo sắc đó nhìn tôi được không!”

“Háo

sắc?” Anh mỉm cười, cười vô lại cực kì không đàng hoàng: “Lần đầu tiên

có người phụ nữ hình dung về tôi bằng hai chữ này, đủ thẳng thắng, tôi

thích thế!”

Đây có được gọi là bị coi thường không?

Tôi

không còn lời nào để nói, không quan tâm đến thái độ của anh, càng không muốn đối diện ánh mắt háo sắc của anh, không thể làm gì khác là cố gắng cúi đầu thấp hơn!

Không khí có phần kì lạ, tôi cảm thấy ánh mắt háo sắc của anh đang nhìn tôi từ trên xuống dưới, thậm chí còn dừng lại ở một vị trí trên cơ thể tôi, cuối cùng, tôi không nhịn được, ngẩng đầu nhìn anh một cái, tôi dõi theo ánh nhìn của anh, lúc này mới phát hiện, hôm nay tôi mặc chiếc đầm cổ chữ V!

Do động tác cắt thịt bò, nêncảnh xuân trước ngực lộ ra bên ngoài, tôi vội vã chỉnh lại cổ áo.

“Thân thể của cô rất đẹp, thật sự rất ít phụ nữ có thể hấp dẫn được tôi, cô

là người thứ nhất.” Anh cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp, ánh mắt nhìn

về tôi, vẫn nhìn trắng trợn như vậy, không chút che giấu sự quyến luyến

đối với cơ thể của tôi.

“Anh ——” Tôi vừa ngượng ngùng vừa xấu

hổ, vị đầu bếp còn đứng bên cạnh, anh không thể nói chuyện khiêm tốn một chút sao? Mặc dù, có vẻ vị đầu bếp không hiểu tiếng Trung, nhưng lời

nói như vậy, sao có thể tùy tiện nói ra chứ?

Hình như anh nhận ra sự lo lắng của tôi, quay sang nói vài câu tiếng Pháp với vị đầu bếp bên cạnh.

Đầu bếp rất lễ phép gật đầu một cái, đẩy xe đi ra ngoài.

Cửa mới vừa khép lại, tôi lập tức nói với anh: “Sau này, đừng nói với tôi những lời như thế có được không?”

“Tôi chỉ khen cô thôi.”

“Tôi không cần lời khen của anh!” Tôi hơi tức giận, giọng nói cũng có phần

lớn tiếng, nghĩ đến mình còn đang cầu xin anh, hít sâu một hơi, đè thấp

giọng nói: “Tôi không thích nghe những lời đó! Cũng không quen được khen ngợi!”

Khen kỉểu đó, khiến tôi cảm thấy rất nhục nhã!

Anh mấp máy môi không nói lời nào, trên mặt vẫn phóng túng nhữ cũ, cười như không cười.

Tôi chịu hết nổi,đột ngột đứng dậy: “Tôi vào phòng rửa tay trước, xin

phép vắng mặt một lát!” Nói xong, liền đi tới phòng vệ sinh.

Đóng cửa phòng vệ sinh, tôi liên tục hít sâu, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng!