Một phút trước, Kỷ Vô Hoan lưu lại một câu: “Thân là người thừa kế của Đoan Mộc gia tộc, tuyệt không lùi bước!” Sau đó xoay người bước vào cửa.
Lưu lại ba cái người chơi hỗn độn trong gió.
Một người trong đó nhỏ giọng nói:
“Nói cứ giống như thật vậy…… Thành Lực, cậu nói xem có phải đầu óc của cậu ta có vấn đề?”
“Tôi cũng thấy vậy, nhưng cậu có nhìn thấy không? Đôi mắt của cậu ta thật sự là màu đỏ.”
“Có thể là bệnh đau mắt…”. Người nọ còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, liền quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cái cái người mới vẫn luôn tỏ ra nhút nhát Ôn Lệ kia, đang đứng ở bên cạnh giá gỗ để lấy ngọn nến, nghe được lời hắn nói liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia vừa lạnh lùng vừa hung dữ, giống như một con sói.
Ôn Lệ cầm ngọn nến vừa định đi theo phía sau Kỷ Vô Hoan, ai ngờ anh chỉ xoay người lại có hai ba giây, mà khi quay qua thì cánh cửa kia đã không có tiếng động gì mà khép lại!
Anh bỗng nhiên trợn to hai mắt, chạy nhanh tới, trực tiếp đá một chân thật mạnh vào cánh cửa, nhưng mà cánh cửa cũng không hề mở ra.
“Đáng chết!” Ôn Lệ lại đá thêm mấy cái nữa, sức lực lớn đến mức toàn bộ khung cửa đều rung lên, nhưng cố tình hai cánh cửa vẫn đóng chặt, không hề rung chuyển chút nào.
Lúc này ở bên trong cánh cửa, Kỷ Vô Hoan bị cánh tay đột nhiên xuất hiện kia làm sợ tới mức run lên một cái, ngọn nến suýt nữa thì rơi xuống mặt đất. Cậu cuống quít bảo vệ nó, mà trong nháy mắt đó, anh tay kia liền biến mất!
Tất cả chuyện này diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đến 1s, quả thực khiến người phải hoài nghi rằng có phải vừa rồi mình chỉ bị hoa mắt thôi.
Nhưng mà Kỷ Vô Hoan không có ngu như vậy, những người ngây thơ sẽ không sống nổi trong thế giới khủng bố này!
Trong lúc Kỷ Vô Hoan cảm thấy da đầu tê dại thì đột nhiên, cậu lại nghe được tiếng trẻ con cười.
Tiếng cười này rất ngắn, nghe giống như tiếng vui đùa bình thường của trẻ nhỏ, tràn ngập ngây thơ và hồn nhiên, nhưng đặt trong hoàn cảnh này thì thực sự rất quỷ dị, hơn nữa thanh âm này còn rất gần, giống như liền ở ngay phía sau cậu vậy!
Kỷ Vô Hoan không dám quay đầu lại, lập tức chạy về phía trước, mới vừa chạy được hai bước cậu liền thấy ánh nến đang lập lòe, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào, trong lòng cậu bỗng nhiên hoảng sợ, lập tức ngừng lại.
Điều cảnh cáo thứ 3 của Mê cung: Nếu ngọn nến bị tắt thì sẽ không thể châm lại nữa!
Quy tắc trò chơi cũng đã nói qua, ngọn nến có thể chiếu sáng con đường trong mê cung, kết hợp với chuyện xưa về quỷ đánh tường. Có thể suy đoán ra một cách dễ dàng, nếu không có ngọn nến này thì có lẽ sẽ bị lạc ở trong mê cung.
Ở trong mê cung mà bị lạc đường thì tương đương với xong đời, cho nên không cần phải nói, ngọn nến nhất định là một thứ rất quan trọng.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan càng cố gắng lấy tay để bảo vệ ánh nến thật kín kẽ.
“Trứng Muối!” Cậu hô to một tiếng, để Trứng Muối đang trốn trong mũ liền áo chuẩn bị sẵn sàng.
Trong trạm kiểm soát của vòng chơi trước, Kỷ Vô Hoan suýt nữa thì bị nữ quỷ bóp chết, nên càng ý thức được tầm quan trọng của đạo cụ.
Cho nên cậu đã làm thêm một cái tường kép trong cái mũ liền áo, bên trong có một cái khóa kéo hai mặt, Trứng Muối cùng Thịt Nạc đều được đặt trong tường kép đề tùy thời có thể lấy ra.
Trứng Muối ở trong mũ kêu “ô” một tiếng, tỏ vẻ chính mình đã nghe được.
Kỷ Vô Hoan chuẩn bị tâm lý thật tốt, một bàn tay cầm lấy Trứng Muối để chuẩn bị đem nó quăng ra ngoài bất cứ lúc nào, một cái tay khác nắm chặt ngọn nến. Cậu đột nhiên xoay người lại chiếu sáng phía sau mình, nhưng mà chỉ có một cái đường hầm bị bóng tối bủa vây, không hề có con quỷ khủng bố nào như trong tưởng tượng của cậu cả.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng bình tĩnh lại, nhét Trứng Muối vào trong túi. Sau đó lấy ra một chiếc bút marker ở trong bao, viết một con số 1 thật to lên trên bức tường để làm ký hiệu, đánh dấu là cậu đã tới nơi này.
Trong lúc viết, cậu lại nhớ lại 3 điều quy tắc của trò chơi mê cung này , vừa mới đọc thầm xong điều đầu tiên, cậu liền phát hiện ra một vấn đề.
“Mê cung chỉ có một cửa ra vào”
Nếu chỉ có một cửa để đi vào, vậy thì những người khác đâu?
Tuy rằng có khả năng họ sẽ đổi sang trò chơi khác, nhưng hiện tại thời gian đã trôi qua nửa tiếng. Thân là người chơi lâu năm, hai người đến sau kia không có khả năng ngu xuẩn đến mức từ bỏ một trò chơi đã biết quy tắc, rồi lại lãng phí thời gian để đổi sang một trò chơi khác không biết được độ nguy hiểm thế nào.
Sáu cái trò chơi này nếu không bắt chơi theo một trình tự nhất định, vậy thì hẳn là độ khó sẽ không khác nhau quá nhiều.
Cho nên ba người kia đâu?
Dù cho muốn đổi sang một trò chơi khác thì cũng không có khả năng cả ba người đều muốn cùng thay đổi chứ?
Kỷ Vô Hoan cảm thấy loại khả năng này có xác suất rất là thấp, như vậy thì chỉ có một loại khả năng khác.
Sở dĩ cậu vừa bước vào thì cánh cửa liền đóng lại, hẳn là do trò chơi cố ý giả thiết như vậy. Bắt buộc họ phải tiến vào theo từng nhóm một.
Trò chơ mê cung quy định mỗi người chỉ được lấy một ngọn nến, cho nên nếu hai người cùng đi thì coi như bọn họ có được hai cây nến. Dù cho một cây nến bị tắt thì vẫn còn cây nến của người còn lại, bọn họ vẫn có thể đi ra ngoài. Điều này sẽ khiến tỷ lệ thông quan cao hơn rất nhiều.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Kỷ Vô Hoan vẫn đứng ở cửa, muốn chờ những người kia cùng nhau đi vào.
Mọi người không có sung đột lợi ích, các người chơi hoàn toàn có thể hợp tác với nhau, làm ít mà hưởng nhiều.
Hẳn là trò chơi mê cung sớm đoán trước được điểm này, cho nên chỉ cần một người bước vào thì cửa vào sẽ lập tức biến mất.
Cũng bởi vậy, cho nên Kỷ Vô Hoan lại nghĩ đến một loại khả năng khác, nếu có vài người chơi đồng thời chọn chơi trò này, như vậy thì những người phía sau có lẽ sẽ phải xếp hàng.
Trò chơi này có thời gian hạn định là một tiếng rưỡi, mà tổng thời gian để chơi trò chơi chỉ có ba giờ đồng hồ.
Giả thiết rằng, mười sáu người đều lựa chọn tham gia loại trò chơi này, chẳng sợ không tính thời gian đi đến cửa nhạc viên để lấy thẻ phòng rồi lại quay trở về khách sạn. Tính tới thời gian hạn định của mê cung, như vậy thì thời gian ở giữa các người chơi nhiều nhất là 5 phút.
Nếu không thì sẽ có người chơi bởi vì xếp hàng mà chậm trễ thời gian thông quan, đây là lỗ hổng của trò chơi Khối Rubik.
Khối Rubik không có khả năng sẽ phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan càng thêm bình tĩnh, cậu nhìn đồng hồ, quyết định sẽ chờ năm phút, nếu không ai tiến vào thì cậu lại đi tiếp.
Tầm quan trọng của ngọn nến đã được thể hiện rõ ràng ở quy tắc trò chơi cùng cảnh cáo của trò chơi, cho nên đáng giá thử một lần.
Kỷ Vô Hoan lại nhìn ngọn nến trong tay, phát hiện ngọn lửa tựa hồ là không có độ ấm, dù có để tay gần sát cũng không có cảm giác nóng rực, hơn nữa tốc độ cháy rất chậm, sáp nến chỉ chảy xuống một nửa cũng đã bị đông lại, chắc hẳn cháy trong vòng một tiếng rưỡi là không có vấn đề.
Nhưng mà năm phút này trôi đi vô cùng chậm chạp, khi con người ở trong bóng tối, dường như tất cả ngũ quan đều trở lên nhạy cảm, hơn nữa cũng dễ dàng miên man suy nghĩ.
Ở phía trước không ngừng thổi tới gió lạnh, Kỷ Vô Hoan lấy tay che chở ngọn nến, trong tiếng gió dường như còn có thêm cả thanh âm kỳ quái: “Hắc hắc —— ô ô ô —— hì hì hì” giống như là tiếng trẻ con nô đùa, lại giống như là tiếng của một người con gái khóc thút thít, quanh quẩn ở trong lỗ tai của cậu.
Hơn nữa, hình như thỉnh thoảng lại có một đôi tay lạnh băng sờ lấy chân của cậu. Cách một lớp giày và quần, cậu có thể cảm thấy hơi lạnh buốt từ gót chân lan dần lên bắp đùi.
Cảm giác này vô cùng chân thật, nhưng khi cậu lấy ngọn nến chiếu xuống thì lại không nhìn thấy cái gì.
Không được, Kỷ Vô Hoan cảm thấy cậu sắp không thể khống chế được chính bản thân mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu chưa bị quỷ dọa chết đã bị ảo tưởng của mình dọa điên mất thôi.
Kỷ Vô Hoan nỗ lực tự nói với chính mình không cần suy nghĩ vớ vẩn, nhưng mà căn bản là cậu không khống chế được bản thân! Trong lúc cậu đang định niệm Đại Bi Chú thì đột nhiên nghĩ đến một biện pháp để rời đi lực chú ý.
Cậu hắng giọng một cái hát ra câu đầu tiên: “Vận may tới, chúc bạn vận may tới! Vận may mang đến vui mừng cùng tình yêu, vận may tới, vận may của chúng ta tới rồi, đón vận may thịnh vượng phát đạt thông tứ hải!”
Ban đầu, Kỷ thủy tiên chỉ dời đi lực chú ý, nên hát rất nhỏ. Kết quả vừa hát được mấy câu, cậu đã tự đắm chìm trong giọng hát mỹ rượu của mình, càng hát càng vui vẻ, che lại mấy tiếng quỷ khóc, sói gào trong gió kia.
Khi hát xong《 Vận may tới 》 thì lại đổi sang bài 《 chúc tết ca 》.
“Chúc mừng bạn phát tài, chúc mừng bạn phát triển thật xuất sắc!” Khi hát đến một câu này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên xoay người, nương theo ánh nến nhìn đến phía sau nhiều thêm một điểm sáng, một người đàn ông tay cầm ngọn nến nhanh chóng bước vào.
Cậu đoán đúng rồi!
Quả nhiên là như thế.
Khi hai người nhìn nhau, người kia hơi ngẩn ra một chút, trong mắt là ngoài ý muốn cùng vui sướиɠ, anh vọt tới trước mặt Kỷ Vô Hoan, nắm lấy cánh tay cậu: “Cậu không có việc gì?”
Kỷ Vô Hoan hơi sửng sốt, cảm thấy phản ứng của người này có điểm kỳ quái, vì thế lộ ra biểu tình ghét bỏ, cao ngạo mà tránh thoát tay của anh ta:
“Hừ, tay của bổn thiếu gia là ai cũng có thể chạm vào sao? Đừng tưởng rằng anh tỏ ra quan tâm, là có thể khiến cho tôi chú ý nhiều hơn, nữ nhân muốn câu dẫn tôi rất nhiều, càng đừng nói tới là người đàn ông không có ngực cũng không có mông như anh. Anh đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa.”
“Chính là…” Ôn Lệ trầm mặc vài giây, nhỏ giọng biện giải: “Cậu cũng không có ngực mà”.
Đến nỗi mông… Giống như còn tạm?
“Này, ai cho phép anh nói chuyện như vậy với bổn thiếu gia!” Kỷ Vô Hoan trừng mắt nhìn anh ta, vừa định nhấn mạnh, “Dáng người của cậu là tốt nhất thiên hạ, không cho bất cứ ai phản đối”, đột nhiên phát hiện phía sau người đàn ông này hình như có hai cái bóng? Cậu quơ quơ ngọn nến trong tay, mà một cái bóng trong đó vẫn không nhúc nhích. Dường như có một người kề sát trên lưng Ôn Lệ!
Mà ở ngay lúc này, cái bóng kia động đậy, một cái đầu người đàn ông tái nhợt thò ra, Kỷ Vô Hoan lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, xoay người liền chạy, đương nhiên cậu không quên bắt lấy ngọn nến dự bị của mình - Ôn Lệ.
Người này thoạt nhìn vừa ngốc lại nhút nhát, nếu là để anh ta bị chết quá sớm, thì không phải là tốt mất năm phút đồng hồ cậu vừa chờ đợi hay sao.
Nhưng Kỷ Vô Hoan cũng không dám chạy nhanh, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngọn nến trong tay bước đi thật nhanh, Ôn Lệ bị cậu bắt lấy tay phải, đi sát cậu không rên một tiếng nào, ngón tay có chút cứng đờ, dường như bị dọa đến hết hồn.
Là một người mới, không bị dọa sợ đến kêu cha gọi mẹ đã là tốt rồi, Kỷ Vô Hoan rất vừa lòng.
Hai người bước nhanh đi được khoảng mười mấy mét, Kỷ Vô Hoan lại quay đầu lần nữa, phát hiện cái bóng đen kia đã không thấy đâu, cậu mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, đường hầm xuất hiện cái ngã rẽ đầu tiên, cậu không hề ngoài ý muốn, nếu mê cung mà không có lối rẽ mới kỳ quái.
Lối rẽ này có ba con đường, dùng ánh nến để soi, thì có vẻ là ba con đường này giống nhau như đúc.
Làm Âu hoàng, Kỷ Vô Hoan không do dự nhiều, bằng trực giác của mình liền đi đến con đường bên trái. Sau khi đi vào, cậu lại lấy bút marker viết lên trên vách tường con số 2.
Sau đó, lắc lắc cái bút marker trong tay, hừ lạnh nói: “Thấy chưa? Bổn thiếu gia có thông minh không?”
Ôn Lệ không biết làm sao, chỉ có thể vuốt mông ngựa: “Cậu cũng thật lợi hại…”
Kỷ Vô Hoan đắc ý mà ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính: “Ôn Lệ đúng không? Xem ra anh cũng là người có mắt nhìn, tôi nhớ kỹ anh rồi.”
Giống như được cậu nhớ kỹ là một điều gì đó rất là vinh dự.
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong, đi khoảng thêm hơn 20 mét, con đường đột nhiên trở lên rộng mở, vách tường không hề bằng phẳng mà trở lên gập ghềnh. Kỷ Vô Hoan lấy ánh nến để soi, phát hiện phía trên có chất lỏng màu đỏ giống như máu, rất nhanh bọn họ lại đi đến một cái ngã rẽ thứ hai.
Tiếp tục đi phía trước hoặc là rẽ sang trái, con đường bên trái rất hẹp, phải nghiêng người mới có thể đi qua được, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Nếu thật sự gặp được cái gì sẽ không thể chạy trốn nhanh được.
Kỷ Vô Hoan lại soi nến về phía trước, chỉ thấy rất là mơ hồ, giống như có một dáng người mơ hồ thẳng tắp đứng ở cách đó ba bốn mét.
Chỗ đó là nơi ánh nến không thể chiếu đến được nên thấy không rõ ràng, Kỷ Vô Hoan cũng không có dũng khí lôi đèn pin ra chiếu.
Tuy rằng quy tắc trò chơi không cấm sử dụng đèn pin, nhưng nếu đã nhắc nhở ngọn nến dùng để soi đường đi, như vậy rất có khả năng dùng vật khác để chiếu sáng sẽ xảy ra chuyện, Kỷ Vô Hoan tự nhiên là không dám dễ dàng tìm đường chết.
“Này.” Kỷ Vô Hoan nhỏ giọng gọi Ôn Lệ đang ở phía sau, thấp giọng dò hỏi: “Anh có nhìn thấy phía trước có bóng dáng hay không?”
“…”
Người đàn ông phía sau không nói chuyện.
“Này?” Kỷ Vô Hoan quay đầu nhìn về phía sau, không biết khi nào, Ôn Lệ đã dừng lại, đứng cách cậu 3 mét.
Ngọn nến không chiếu sáng được xa như vậy, cho nên chỉ có thể nhìn thấy anh ta đang đứng quay mặt vào tường không biết đang nhìn cái gì, không nhúc nhích.
“Anh đang xem cái gì?” Kỷ Vô Hoan rất là nghi hoặc, vừa muốn đi qua đó, đột nhiên ý thức được không đúng!
Từ từ, ngọn nến của anh ta đâu rồi?
Kỷ Vô Hoan hoảng sợ trong lòng, lại nghe được phía trước truyền đến một thanh âm.
“Làm sao vậy?”
Cậu vội quay đầu, hoảng sợ phát hiện, không biết khi nào, Ôn Lệ vẫn luôn đi theo phía sau cậu, thế nhưng lại chạy tới phía trước, hiện tại cũng đứng cách cậu ba mét.
Anh ta cầm ngọn nến trong tay, kỳ quái hỏi: “Đoan Mộc… cậu tại sao lại không đi nữa?”
Kỷ Vô Hoan cố gắng tỏ ra trấn định: “Không có việc gì.”
Sau đó lại nhìn về phía phía sau, chỉ thấy cái bóng vừa rồi vẫn đứng cách cậu ba mét, đột nhiên lại biến lại gần hơn!
Không sai, là biến lại gần mà không phải tới gần, bởi vì “người kia” không có bất luận động tác gì, vẫn quay mặt vào trong vách tường, nhưng là cả người giống như là thuấn di, tiến về phía trước khoảng 20 cm.
Phía trước, Ôn Lệ cảm thấy kỳ quái, đi hai bước về phía Kỷ Vô Hoan, hỏi lại lần nữa: “Cậu đang làm cái gì? Phía sau có thứ gì sao? Rốt cuộc sao lại thế này? Cậu đừng làm tôi sợ …”
Kỷ Vô Hoan không để ý tới anh ta, lại lần nữa nhìn về phía sau, thêm hai lần xoay người này, cái bóng kia lại càng gần hơn!
“Này…”
“Không, anh đừng nhúc nhích!” Kỷ Vô Hoan hô to một tiếng, hơn nữa lại vội quay đầu lại, bóng người phía sau chỉ còn cách cậu 50 cm. Nó quả nhiên ở hướng về phía cậu!
Kỷ Vô Hoan có thể tưởng tượng, lần quay đầu lại tiếp… Thứ kia chỉ sợ cũng đến sát phía sau cậu!
Không, không thể quay đầu, hiện tại chỉ cần cậu xoay người, một khi tầm mắt rời đi, nó liền ở phía sau cậu!
Trái tim cậu lại lần nữa rơi vào hầm băng, Kỷ Vô Hoan chỉ cảm thấy lỗi sợ hãi đang thấm vào từng lỗ chân lông, thân thể trở nên cứng đờ.
Phía trước, Ôn Lệ tựa hồ bị lời nói của cậu làm hoảng sợ, biểu tình dần nghiêm túc lên: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Anh ta nói xong lại đi thêm hai bước về hướng Kỷ Vô Hoan.
Kỷ Vô Hoan không dám lộn xộn, chỉ có thể liều mạng dùng dư quan đôi mắt để nhìn người đàn ông này.
Theo anh ta tới gần, ánh nến kia vừa lúc từ dưới hướng lên trên chiếu vào trên mặt của bóng dáng kia, có chút quỷ dị, hơn nữa gương mặt “người kia” phảng phất không có huyết sắc.
Tác giả có lời muốn nói: Khối Rubik: Xin hỏi bạn, người phía trước mới là Tròn Tròn hay người phía sau mới thật sự là Tròn Tròn đây?
Lầy Lầy: Lại là một vấn đề chết người đây!