Chương 53: Thế Giới Thực

Năm antifan Nhϊếp Uyên mới xuất hiện, các fan của Kỷ Vô Hoan cắn xé nhau với hắn đến đảo điên trời đất.

Có câu idol sắt đá, fan như nước chảy. Sau 5 năm từ khi Kỷ Vô Hoan ra mắt cho đến khi trở thành ảnh đế, những người ở bên chỉ còn fan chân ái và…….. antifan Nhϊếp Uyên này.

Vị antifan truyền thuyết này chỉ cần Kỷ ảnh đế đăng bất cứ gì trên Weibo liền nhảy vào bôi xấu, còn thường cướp chỗ, chen chúc với fan trong các buổi biểu diễn.

Thái độ các fan của Kỷ Vô Hoan từ “Hận không thể bóp chết gã này” dần dần chuyển thành lót dép ngồi hóng, bây giờ thì lại như gặp mặt “người quen”. Thậm chí họ còn thường xuyên trêu chọc hắn, vô cùng thân thiết mà gọi “đại ca”, “Tụ tụ*”, “Địa chủ”.

*Hai nghĩa

Lời khen người khác mạnh mẽ

Lời lẽ xúc phạm chế nhạo những người tuổi lớn tuổi.

Mấy tháng trước không biết ai đã viết đồng nhân văn 《 Tình yêu giới giải trí 》với couple mỹ nhân minh tinh Kỷ Vô Hoan công x Tsundere antifan thụ.

Câu chuyện ngược luyến tình thâm này vừa ngược thân vừa ngược tâm, quả thực khiến ai cũng phải thương tâm rơi lệ. Không ít người còn đau lòng cho vị antifan “vì muốn idol chú ý mà làm vậy”.

Sau đó một loạt tác phẩm ra đời từ tay các fan couple như 《 hào môn thịnh sủng: Tình nhân thế thân của ảnh đế 》《 Anti-fan đáng ghét thật dễ thương 》《 Chạy trốn cùng anti-fan 》《 Sau khi chia tay với ảnh đế, ta thành anti-fan của hắn 》, vân vân.

Lượt follow Weibo của Nhϊếp Uyên cũng tăng hơn 10.000 lượt.

Lúc hot nhất còn xuất hiện đủ loại fanart đồng nhân bay đầy trời. Lúc đầu Nhϊếp Uyên còn chưa hiểu gì, chờ đến khi hắn hiểu ra liền bắt đầu triệu tập thủy quân chiến đấu mọi mặt trận!

Sau khi chứng kiến tài lực của vị antifan này, các couple bắt đầu thay đổi, biến thành địa chủ bá đạo antifan công x mỹ nhân minh tinh dụ thụ.

Đương nhiên đây chỉ là nói đùa. Các fan đồng nhân chỉ sợ cũng chưa từng nghĩ đến vị antifan kia đang ở trong nhà Kỷ Vô Hoan, mặc áo ngủ của cậu, uống cà phê của cậu, ngồi trên giường nhìn con ……. của họ.

Không sai, chính là mầm cây vừa mới nhú ra khỏi vỏ trứng kia.

Hai chồi non giống lá hành vẫy vẫy trong không trung.

Nhϊếp Uyên vô cảm nhìn.

Nó lại tiếp tục vẫy vẫy.

Nhϊếp Uyên đứng lên.

Nó vẫy vẫy càng mạnh hơn.

Đến gần thì mới thấy trong quả trứng là con vật nhỏ kỳ lạ.

Nhϊếp Uyên túm hai “cái tai” của nó lên nhìn.

Đó là một con thỏ được đan từ rơm. Theo lý mà nói thì nó phải được đan từ rơm khô, nhưng con thỏ này lại được đan bằng rơm tươi. Nó mặc một cái váy màu vàng nhạt, trên đầu đội cái mũ cũng được đan bằng rơm, hai cái tai vươn ra từ lỗ thủng trên mũ.

Mà nó còn đang ôm một cái gương khung đen nhỏ bằng ngón tay cái.

Con thỏ này vô cùng nhỏ, thậm chí cả người nó còn không to bằng đầu Trứng Muối, cơ thể nó nhỏ hơn cả lòng bàn tay của người lớn.

Nhưng cái tai của nó lại rất dài, còn dài gấp đôi cơ thể của nó.

Hai hạt đậu đỏ đính lên làm mắt của con thỏ, còn miệng nó thì được vẽ bằng bút lông.

Đỏ lại phối với xanh, quả nhiên là xấu giống như Kỷ Vô Hoan.

Thỏ con bị túm tai liền bất động giống như món đồ chơi bình thường, thậm chí hai cái tai vừa vẫy vẫy lúc nãy dường như cũng là ảo giác.

Nhưng khi Nhϊếp Uyên đặt nó lên bàn, hai cái tai lại vẫy vẫy từ trái sang phải.

Người đàn ông càng nhìn càng thấy nó ngu ngốc, càng nhìn càng giống người họ Kỷ nào đó, đặc biệt là đôi mắt màu đỏ kia. Vì vậy hắn không nhịn được chụp ảnh gửi Kỷ Vô Hoan.

“Con của cậu.”

Kỷ Vô Hoan lúc này đang ngồi trên xe bảo mẫu để trang điểm.

Nhìn thấy ảnh cậu liền a lên một tiếng. Trứng nở ra rồi? Tuy hơi tò mò nhưng đồ chó ngu kia chắc chắn sẽ không dễ dàng nói cho cậu biết. Vì vậy cậu liền cà khịa lại: “Đây không phải con gái nhà cậu sao?”

Nhϊếp Uyên: “Cậu sinh mà không nhớ?”. Sau đó lại gửi tấm ảnh vỏ trứng.

Kỷ Vô Hoan đương nhiên không chịu thua: “Không thể nào, rõ ràng nó xấu xí như cậu.”

Nhϊếp Uyên: “Rõ ràng là ngu như cậu.”

Người đàn ông rep tin nhắn xong liền nghe thấy tiếng chó sủa ở ngoài cửa. Mở cửa ra thì phát hiện đó là con Husky mà Kỷ Vô Hoan nuôi.

Nó vừa đi dạo bên ngoài về, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhϊếp Uyên, vẫy vẫy cái đuôi, sau đó lạnh lùng đi vào phòng.

Con chó cao ngạo này vừa đi đến cầu thang liền ngửi thấy mùi gì đó, lập tức hưng phấn chạy thẳng vào phòng Kỷ Vô Hoan, ngậm lấy con thỏ trên bàn.

Tuy nhiên kết quả lần này lại khác.

Lúc Kỷ Vô Hoan trở về liền phát hiện con chó nhà mình đang nằm bò trên sô pha, cái đuôi đầy lông đong đưa trái phải, dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi nhìn chằm chằm thỏ con được đan bằng rơm đặt trên bàn như đang tìm kiếm sơ hở.

Khi tai con thỏ vẫy mệt mà dừng lại thì nó lập tức phi thân lên! Nhưng còn chưa kịp nhào vào đã nghe hai tiếng “Bốp bốp”.

Hai cái tai xanh thọc vào mũi chó yếu ớt. Con chó liền kêu thảm một tiếng rồi bỏ chạy.

Mười phút sau lại đánh lén lần nữa.

Cả buổi chiều chúng nó cứ lặp lại giữa “vồ vập” với “ăn đập”. Con chó ngu kia còn chơi vô cùng vui vẻ.

Kỷ Vô Hoan oán giận nói: “Tròn Tròn, sao cậu có thể mặc kệ anh em mình đánh nhau với con gái?”

Nhϊếp Uyên nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ với kẻ thiểu năng.

Kỷ Vô Hoan đẩy Husky ra, ngồi xổm nhìn con thỏ trên bàn. Con thỏ này khác hoàn toàn với Trứng Muối. Trứng Muối là cá thể sống mà nó thì không phải, nó chỉ biết cử động cái tai. Dường như cái tai mới vật sống.

Mà đôi tai này còn rất linh hoạt.

Ví dụ khi Kỷ Vô Hoan sờ nó, hai cái tai sẽ chủ động cụp xuống chạm vào tay cậu. Còn khi con Husky thò qua, nó sẽ hóa thành cái roi đánh vào cái mũi chó, đau đến mức con Husky kêu lên thảm thiết.

Nhưng lại giống như Nhϊếp Uyên, chó của Kỷ Vô Hoan chính là con chó không chịu thua chủ. Nhìn thấy nó lại sắp nhào lên, Kỷ Vô Hoan dở khóc dở cười vội ngăn nó lại, cầm con thỏ rơm lên đặt vào khay của đạo cụ phân tích Rubik.

【 Đang phân tích số liệu……】

【 Vợ chồng Dương Phát đã làm cho con gái Dương Tuyết một bùa hộ mệnh, chiếc gương trên người con thỏ giúp bảo vệ cô bé khỏi ma quỷ. Trong trò chơi Rubik hãy đặt nó trước mặt NPC, bạn có thể biết được NPC đó có đang nói dối hay không. Mỗi màn chơi chỉ có thể sử dụng một lần. Ghi chú: Vật phẩm có thể nâng cấp. 】

Mắt Kỷ Vô Hoan sáng lên khi đọc xong.

Vật phẩm này quá hữu dụng, ít nhất trong trò chơi sẽ không bị NPC quay như quay dế nữa. Nếu cậu có được vật phẩm này trước khi đến Trấn quỷ gương thì đã sớm qua màn từ lâu!

Thế nhưng nó cũng có hạn chế rất lớn, chỉ có thể hỏi một câu, hơn nữa mỗi màn chơi lại chỉ có thể sử dụng được một lần. Điều này có nghĩa là phải hỏi cho đúng trọng tâm, nếu không thì sẽ rất lãng phí.

Cũng may nó là vật phẩm có thể nâng cấp.

Kỷ Vô Hoan đã từng đọc trên diễn đàn rằng trò chơi Rubik có vật phẩm có thể nâng cấp. Giống như trang bị vũ khí trong trò chơi trực tuyến có thể cường hóa vậy, vật phẩm này cũng có thể nâng cấp.

Không chừng sau này nó nâng cấp có thể hỏi NPC nhiều câu hoặc hỏi nhiều NPC chẳng hạn!

Trò chơi sau khi được tiết lộ không phải dễ hơn nhiều sao! Kỹ năng này hoàn toàn không phụ sự kỳ vọng của cậu về xuất thân hiếm có của nó!

Kỷ tay vàng lập tức vui vẻ, không chê nó xấu xí mà còn quyết định đặt tên cho nó. Nếu đã có Trứng Muối thì: “Vậy mi sẽ tên là Thịt Nạc!”

Chẳng phải là cháo Trứng Muối với Thịt Nạc sao!

Nhϊếp Uyên vừa thay quần áo xong ra ngoài: “Không, đặt tên nó là Hành Lá.”

“Thịt Nạc!”

“Hành Lá.”

Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Tôi là ba ba nó, tôi quyết định!”

Nhϊếp Uyên cười nhạo: “Cậu thừa nhận đó là con trai cậu?”

“Nó rõ ràng là con gái! Từ từ…… Không phải con trai tôi, là con gái cậu mới đúng!” Kỷ Vô Hoan lúc này mới phát hiện ra mình bị lừa.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Nhϊếp Uyên ngồi trên sô pha, Kỷ Vô Hoan liền bùng nổ.

Cậu xắn tay áo lên, chống eo, nghênh ngang đi qua như muốn đại chiến.

Người đàn ông cười như không cười, ngồi yên xem cậu làm được trò mèo gì.

Sự thật đã chứng minh Nhϊếp Uyên lại xem nhẹ bệnh của Kỷ Vô Hoan.

Cậu đi đến trước mặt hắn, ngồi lên đùi hắn, ngay khi vẻ mặt người đàn ông cứng đờ liền giả khóc.

“Hu hu hu, mẹ nó muốn vứt bỏ hai bố con tôi sao? Sao em có thể máu lạnh vô tình như vậy chứ?” Vừa khóc lóc vừa không quên kéo cổ áo Nhϊếp Uyên lau nước mắt vô hình: “Em nhìn xem! Con mình rõ ràng giống em y như đúc! Sao em có thể trở mặt mà không nhận?”

Sau khi Nhϊếp Uyên thay quần áo thì quần jean vô cùng bó. Cậu cọ lên cọ xuống thì hắn càng cảm giác rõ ràng.

“Đồ khùng!” Nhϊếp Uyên đẩy tên mê diễn này ra, đứng lên chạy lấy người.

Kỷ Vô Hoan còn “không tha” mà khóc lóc đuổi theo hắn, đợi đến khi hắn ra khỏi cửa liền ôm bụng cười ha ha.

Tròn Tròn rác rưởi, chỉ vậy mà muốn đấu với ta? Hừ!

Kỷ Vô Hoan định bỏ Thịt Nạc vào vỏ trứng thì lại nhìn thấy chó nhà mình vẻ mặt bất mãn, nhe răng trợn mắt giống như chưa phục.

Cậu đột nhiên cảm thấy dùng Thịt Nạc đe chó quá được, một vật nhiều công dụng!

Lúc cậu trở về phòng thì máy tính đã tắt, phải nhập mật khẩu lại thì mới mở.

Sau khi mở máy, khung chat với Tạ Thư vẫn còn dừng lại như lúc cậu đi cho nên Kỷ Vô Hoan không nghĩ nhiều.

Chủ yếu là vì cậu nghĩ nếu Nhϊếp Uyên nhìn thấy chắc chắn đã sớm bùng nổ, sao có thể bình tĩnh như vậy.

Kỷ Vô Hoan nhìn tin nhắn Tạ Thư nhắn buổi chiều liền rep lại: Ngại quá, buổi chiều em phải đi học thêm nên bị mẹ thu điện thoại. Bây giờ em mới vừa về nhà.

Hợp tình hợp lý mà tiếp tục sắm vai một nam sinh cấp ba!

Chưa đợi Tạ Thư nhắn lại, cậu đã tiếp tục gõ chữ: Về vấn đề chung đội thì em còn phải suy nghĩ thêm.

Thật ra Kỷ Vô Hoan đã sớm đoán được Tạ Thư sẽ đưa ra lời mời vào đội, dù sao thì trước đó anh ta cũng đã hỏi cách liên lạc với cậu.

Cậu cũng có ấn tượng không tệ với anh ta.

Từ khi ở trên xe có rất nhiều người chơi cũ, thế nhưng chỉ mình anh ta đứng ra nhắc nhở người mới đừng rời khỏi nơi đó. Sau đó thì bọn họ cũng đã trải qua quá trình đồng sinh cộng tử nên cũng có hiểu biết sơ sơ về đối phương.

Nhưng Kỷ Vô Hoan không định chung đội với anh ta. Ít nhất là hiện tại sẽ không.

Cho dù Nhϊếp Uyên không gửi cho cậu những bài post đó, Kỷ Vô Hoan cũng sẽ tạm thời chưa đồng ý. Bởi vì thân phận của cậu chính là một vấn đề rất lớn.

Là người của công chúng, Tạ Thư còn giống như cái vệ tinh, cậu khó có thể đảm bảo không bị nhận ra. Hơn nữa trước mắt cậu cũng chưa cần đồng đội như Tạ Thư.

So sánh mà nói, cậu càng cần một đồng đội mạnh mẽ hơn, không cần quá thông minh, chỉ cần không ngu là được, vào lúc quan trọng còn có thể kéo theo cậu.

Không phải Kỷ Vô Hoan muốn ỷ lại vào người khác mà do cậu quá hiểu thân thể mình. Hai màn chơi đều bị quỷ đuổi gϊếŧ chứng minh cái chân cậu rất không đáng tin cậy.

Nhưng cho dù tìm được một đồng đội mạnh cũng không thể ỷ lại. Kỷ Vô Hoan cũng đâu ngu, sao có thể tin tưởng người mới quen được.

Nếu là Tròn Tròn thì có thể……. Hừ, đừng nghĩ đến hắn! Kỷ Vô Hoan chỉ cần nhớ lại tên này vào phó bản cấp thấp để làm quen với ma mới liền khó chịu.

Cầm thú rác rưởi, không xứng làm đồng đội cậu!

Tóm lại Tạ Thư không phải đồng đội lý tưởng trước mắt Kỷ Vô Hoan.

Còn một điều nữa.

– – Kỷ Vô Hoan còn chưa diễn đủ đâu!

Cố định tính cách nam sinh cấp 3 thì sao được, là ảnh đế thì phải khiêu chiến cực hạn!

Kỷ Vô Hoan cầm kịch bản mà Tiểu Phương đưa lên. Hôm nay cậu cũng có xem một chút ở trên xe.

Cậu không hề hứng thú với tính cách thiết lập của nam chính hay nữ chính mà lại thích tính cách của một người khác.

Nam ba trong kịch bản.

Là một kịch bản Mary Sue máu chó đủ tiêu chuẩn đương nhiên phải có nam 1, nam 2, nam 3, nam 4, nam 5, nam 6, nam 7, hơn nữa mỗi người đều phải bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.

Quan trọng nhất là đều phải lòng nữ chính tiểu bạch hoa*.

*ngây thơ, ngu ngốc

Trong kịch bản này có bối cảnh là tứ đại gia tộc quản lý trường học.

Lần lượt là gia tộc Thượng Quan, Đoan Mộc, Hiên Viên, Gia Cát.

Kỷ Vô Hoan đọc kịch bản có cảm giác mình trở về lúc học tiểu học, mượn những quyển ngôn tình từ tay các bạn nữ, trong truyện đều là những bối cảnh khiến người ta vừa thẹn vừa hưng phấn.

Trong kịch bản, nam chính là người thừa kế của gia tộc đứng đầu – gia tộc Thượng Quan và là một nam thần lạnh lùng. Nam hai cũng thuộc tứ đại gia tộc, là người thừa kế của gia tộc Hiên Viên, tính cách dịu dàng lại săn sóc. Thậm chí đến cả nam ba cũng là người thừa kế của gia tộc Đoan Mộc thuộc tứ đại gia tộc.

Người Kỷ Vô Hoan hứng thú là anh ta.

Nếu không phải thiết lập tích cách hiếm có của anh ta thì Kỷ Vô Hoan sẽ không đóng phim này.

Lần trước có nói, vai diễn của cậu đều là soái ca, không phải công tử phong lưu thì cũng là nam thần lịch lãm. Dù phim có dở thì cậu cũng đóng vai chính đẹp trai, quyến rũ nhất.

Mà tích cách của nam ba này vừa quái đản vừa bá đạo, sau lưng còn có một dàn đàn em đi sau. Ngày đầu tiên khai giảng hắn đã khẳng định nữ chính là người phụ nữ của hắn, ai thử động một ngón tay vào là chết chắc!

Tuy lập tức đã bị nam chính vả mặt nhưng sau đó hắn vẫn luôn trêu ghẹo nữ chính, tặng quà, kabedon* nữ chính, ôm công chúa, ý đồ cưỡng hôn. Tóm lại là chưa bao giờ thành công nhưng thất bại thì có thừa.

* trong manga hay anime shōjo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng “don”, và điều này đã trở nên phổ biến như một “lời tỏ tình” lém lỉnh.

Thật ra hắn cũng có khí chất của tổng tài bá đạo nhưng thân là nam ba cho nên nhất định sẽ thua dưới tay của nam chính. Vì vậy dù giả vờ thế nào thì hắn cũng không thể thành công mà lại trở nên mờ nhạt trong bộ phim.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên hứng thú với thiết lập tính cách của hắn.

Tổng tài bá đạo trong Mary Sue! Trêu ghẹo nữ chính tiểu bạch hoa! Cậu càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Đương nhiên nửa câu sau là cho thuận miệng chứ Kỷ Vô Hoan chưa bao giờ hứng thú với ghẹo gái cả.

Trong mắt Kỷ ảnh đế yêu đương không bằng ăn ếch xanh mắt to, không bằng đóng phim, không bằng chơi trò chơi, thậm chí không bằng ghẹo Tròn Tròn.

Lúc này Nhϊếp Uyên vừa ra khỏi chung cư của Kỷ Vô Hoan. Khi hắn mở cửa xe thì nhận được cuộc gọi từ Tưởng Minh Uy.

“Nhϊếp Uyên, cậu ra ngoài rồi?”

Nhϊếp Uyên ừ một tiếng.

Tưởng Minh Uy biết thời hạn sống của Kỷ Vô Hoan cho nên anh ta đoán được hai người vừa ra khỏi trò chơi.

“Thế nào, thuận lợi không?”

“Ừ” Nhϊếp Uyên vẫn còn nhớ thỏa thuận của bọn họ cho nên nói qua về màn chơi.

Sau khi nghe xong, Tưởng Minh Uy liền cảm thấy kì lạ: “Màn chơi này tổng cộng có 20 người nhưng lại chỉ có 9 người mới?”

“Phải, có gì sao?”

“Cậu quên hai ô của Rubik được gọi là Làng Tân Thủ sao?”

Nhϊếp Uyên sửng sốt. Đối với hắn mà nói thì hai ô đầu của Rubik đã là chuyện của vài năm trước, đương nhiên sẽ không nhớ. Bây giờ Tưởng Minh Uy nhắc thì hắn mới nhớ ra.

Hai mặt đầu của Rubik được người chơi gọi là “Làng Tân Thủ”, tên cũng giống như nghĩa, ở hai mặt Rubik này người mới sẽ chiếm đa số nên ít nhất sẽ có một nửa người chơi qua màn.

Giống như màn chơi bà chủ biệt thự kia, người chơi cũ chỉ có năm người, còn lại đều là người mới. Mà khi ở Trấn Quỷ Gương, người chơi cũ lại chiếm hơn một nửa.

Chuyện này không phù hợp với quy tắc bình thường.

“Hơn nữa cậu không cảm thấy phó bản Trấn Quỷ Gương này đối với những người chơi mới rất khó để sống sót sao?” Tưởng Minh Uy suy đoán: “Chẳng lẽ là……. do cậu?”

Nhϊếp Uyên không nghĩ vậy, kể cả việc này được trò chơi cho phép thì cũng không có hạn chế như vậy. Nếu không thì cấm người chơi cũ vào cấp thấp của Rubik không phải dễ hơn sao? Hạn chế này cũng không có nghĩa gì.

“Còn khả năng nữa là người chơi cấp cao cũng vào cửa.”

“Chắc vậy.”

Hai người tiếp tục thảo luận nhưng tất cả chỉ là suy đoán, bây giờ không có cách nào kiểm chứng.

Tưởng Minh Uy đột nhiên hỏi: “Cậu không bị Kỷ Vô Hoan nhận ra chứ?”

Nhϊếp Uyên yên lặng vài giây rồi không chắc chắn nói: “Chắc là không.”

Vốn dĩ hắn cũng không tự tin với diễn xuất của mình lắm. Lần trước vì theo phong cách thời thượng nam mà hắn đã cạo tóc, hôm qua gặp Kỷ Vô Hoan lại cạo thêm một đoạn nữa.

Không biết có phải do ảo giác không mà hôm qua ngủ chung giường, Kỷ Vô Hoan đột nhiên kéo tóc của hắn đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Chẳng lẽ cậu ta đã nghi ngờ?

Nhϊếp Uyên lo lắng nhưng lại không dám hỏi thẳng!

Nghĩ lên nghĩ xuống, sáng nay hắn quyết định gọi điện thoại hỏi Khỉ: “Tôi khác người chơi bình thường trong Rubik ở điểm nào?”

Khỉ nhanh nhẹn đáp: “Còn phải hỏi sao? Đại ca võ nghệ cao cường! Cam đảm hơn người! Dũng mãnh hơn hổ! Ai có thể bì kịp?”

Nhϊếp Uyên lại hỏi: “Gì nữa?”

“Cực kỳ đẹp trai!”

“Gì nữa?”

“Ừm…..” Khỉ cảm thấy đây chính là cơ hội vỗ mông ngựa tốt, đương nhiên phải nắm bắt! Đáng tiếc là gã bỏ học sau khi tốt nghiệp cấp hai nên chỉ biết mấy thành ngữ kia.

Gã nghĩ mãi, cuối cùng bí mật lấy điện thoại dự phòng nhập vào thanh tìm kiếm Baidu “Cách khen người khác”, sau đó đọc theo: “Đại ca cao lớn dũng mãnh, đội trời đạp đất, chọc trời khoáy nước…… Alo? Đại ca, đại ca! Sao anh lại cúp máy?

Mà lúc này Nhϊếp Uyên cũng đang hỏi Tưởng Minh Uy vấn đề tương tự.

Tưởng Minh Uy đáng tin cậy hơn nhiều, hay ít ra thì não anh ta cũng không úng nước. Anh trầm tư rồi trả lời: “Cậu và người chơi bình thường…… Không, phải nói là đa số mọi người không giống nhau. Cậu không biết sợ, gặp phải ma quỷ đều không sợ, nhưng người bình thường thì khác.” Dường như Nhϊếp Uyên không có dây thần kinh sợ hãi vậy.

Bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi ma quỷ, hơn nữa đa số mọi người đều sợ chết, cho dù có là người chơi cũ cũng vậy.

Ví dụ như Kỷ Vô Hoan hoặc Tạ Thư, bọn họ đối mặt với chuyện đáng sợ không thể bình tĩnh được, nhưng Nhϊếp Uyên thì lại không sợ.

Điểm này không thể giả vờ được.

Nhϊếp Uyên hoàn toàn không nhận ra, bây giờ nghe Tưởng Minh Uy nói vậy hắn liền cảm thấy có lí.

Vậy sau này hắn sẽ thử giả vờ nhu nhược, yếu đuối một chút?

…..

Thời gian trôi qua rất nhanh, trước kia Kỷ Vô Hoan còn không cảm nhận được nhưng khi sinh mệnh được xác định bằng thời gian, đếm ngược từng giây một, cậu mới cảm thấy thời gian thật sự là rất ngắn.

Một tháng nay cậu có đi bệnh viện điều trị vài lần, ngoài ra còn dùng Rubik cường hóa cơ thể, nhưng thị lực của cậu lại không được cải thiện đáng kể.

Rốt cuộc là do trò chơi Rubik lừa đảo hay là do thị lực của cậu đã kém đến mức không cứu được? Kỷ Vô Hoan vô cùng buồn bực.

Thấy thời gian đã đến một ngày cuối cùng, Kỷ Vô Hoan không thể không vào lại trò chơi.

Vẫn là những trang bị lần trước và thêm một Thịt Nạc.

Lúc đầu cậu còn lo Trứng Muối không ở chung được với Thịt Nạc, ai ngờ sau khi Husky đánh lén Trứng Muối bị Thịt Nạc đánh cho thì Trứng Muối liền thích Thịt Nạc.

Mỗi ngày nó đều ôm Thịt Nạc, coi như đồ chơi và bùa hộ mệnh của mình. Hai đứa nhỏ thích nhất là ngồi chung xem 《 Heo con Peppa 》.

Sau đó Husky còn bị Thịt Nạc thu phục.

Có hôm Kỷ Vô Hoan đi về liền nhìn thấy Trứng Muối ôm Thịt Nạc cưỡi Husky nghênh ngang dạo quanh tiểu khu! Vô cùng oai phong lẫm liệt!

Kỷ Vô Hoan sợ hãi vội kéo ba tên nhóc trở về. Nếu trong chung cư mà có người chơi Rubik thì không phải đã bại lộ?

Bây giờ là 6 rưỡi tối, thanh niên kiểm kê đồ vật trong balo lần cuối cùng rồi khởi động Rubik.

“Hệ thống, tôi muốn bắt đầu.”

Ba giây sau, trước mắt Kỷ Vô Hoan tối sầm lại.

【 Người chơi đã thành công đăng nhập vào Trò Chơi Rubik Sinh Tồn. Phó bản lần này số B1008611, mong ngài chơi vui vẻ. 】

Cùng lúc đó một âm thanh khác vang lên.

“Hoan nghênh đến với Công Viên Ma Quái.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tròn thời thượng và học sinh Lầy gặp nhau ở trấn nông thôn nhỏ.

Tròn thời thượng vì nhất kiến chung tình với học sinh Lầy mà nhiệt tình cầu hôn!

Nhưng học sinh Lầy lại là con ngoan trò giỏi, gia đình thì giàu có.

Mà Tròn thời thượng lại rất nghèo.

Mẹ Lầy Lầy: Cậu có gì mà đòi nuôi con tôi?

Tròn thời thượng: Cháu có thể học uốn tóc ở chỗ thầy Vương cùng thôn.

Mẹ Lầy Lầy: Con của tôi phải gả cho cao phú soái!

Tròn thời thượng thương tâm quay về, nhưng trước khi rời đi….

Tròn thời thượng: Cháu sẽ nghịch thiên trở lại!!

Tròn thời thượng quỳ ở cửa cầu xin thầy Vương dạy hắn uốn tóc!

Thầy Vương: Nếu muốn làm học trò của tôi thì phải……

Đầu tiên phải học ngôn ngữ quý tộc của chúng tôi!

Phải học dân ca của chúng tôi!

Tròn thời thượng lập tức đồng ý.

Vài năm sau, Tròn thời thượng lái con xe ba bánh Wuling Hongguang trở về.

Đầu con nhím bảy màu sặc sỡ, tay cầm bó hồng xanh.

Chân đi Memesbonwe, người mặc Louis Vuitton.

Mở miệng là: Lầy Lầy, wo ai ni (tôi yêu bạn)

Ni ai wo ma (bạn có yêu tôi không)?

Học sinh Lầy: Em là gì của anh?

Tròn thời thượng: Em là heo Peppa của tôi!

Mẹ Lầy Lầy: Cô muốn cháu xăm hình Lầy Lầy ở tay!

Tròn thời thượng: Được!

Cứ như vậy bọn họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Tiếp theo: Chuyện xưa của Jack Lầy và Mary Tròn.