*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba người vội vàng đuổi qua.
Thế nhưng vẫn chậm một bước.
Một người chơi đi vào nhà Dương Phát đã phát hiện bên trong quả nhiên vẫn còn gương.
Chính xác mà nói thì là rất nhiều gương.
Sau khi tấm gương ở sau cửa bị đập vỡ thì khung gương vẫn ở đó, chiếm hơn nửa đường đi, chỗ trống hai bên chỉ đủ cho một người vào, vì vậy bọn họ đẩy khung gương sang một bên để lấy diện tích.
Ai ngờ vừa đẩy xong thì lại phát hiện một cái gương nữa được đặt chính giữa phòng khách.
Mọi người lập tức đứng tản ra hai bên, cho dù đã biết được cách phá giải nguyền rủa thì cũng không ai muốn bị cái gương quỷ dị này chiếu được!
Không chỉ vậy, nhìn vào bên trong còn thấy bảy, tám cái gương ở tầng một, trên vách tường treo vài cái, phía trước cầu thang cũng có một cái. Sau khi lên tầng trên còn phát hiện trước cửa mỗi phòng đều có một cái gương!
Hơn nữa không biết có phải do ám thị tâm lý không mà mỗi khi bước vào những căn phòng này, mọi người lại thấy nhiệt độ tụt vèo vèo, độ ấm biến mất. Khí lạnh dán lên da khiến da gà da vịt đều thi nhau nổi lên.
Một người dọn khung gương ra trước cổng. Ánh nắng chiếu vào khiến mặt gương càng thêm quỷ dị.
"Tại sao lại có nhiều gương như vậy?" Có người cảm thấy kì lạ: "Dù không tin lời nguyền thì trong nhà đâu nhất thiết phải có nhiều gương như vậy?"
Một người chơi mới suy đoán: "Có thể là họ bị Diêu Thi Họa mê hoặc? Không phải quỷ có khả năng khống chế con người sao?"
"Rất có khả năng, nói không chừng là Diêu Thi Họa khống chế được nhà Dương Phát, sau đó sai khiến bọn họ mua gương về để tiện cho cô ta gϊếŧ người."
Lúc bọn họ đang thảo luận thì một người mới đột nhiên hét lên. Cô gái kia trốn ở sau lưng mọi người, run rẩy mà chỉ vào một cái gương: "Tôi ....tôi vừa nhìn thấy một bóng đỏ vụt qua!"
"Thật không?"
Cô gái kia sợ tới mức khóc lên, liều mạng mà gật đầu. Cô vừa mới nói xong, mọi người liền thấy một bóng đỏ vụt qua cái gương ở phòng khách! Bọn họ quay lại, bên ngoài sân trống rỗng, chỉ còn một người mới hoảng sợ nhìn chằm chằm cái gương.
"Mau ra tay!"
Lúc này không một ai còn do dự, đám người vội cầm đá ném vào gương.
Những người chơi này còn không biết mình đang làm chuyện ngu ngốc gì.
Không một ai chú ý đồng bạn bên cạnh không hề động thủ, chỉ giả vờ ôm đá đi sau họ đợi những người chơi khác đập vỡ gương.
Ánh mắt những người này nhìn họ lặng yên thay đổi, ánh mắt kia giống như con sói nhìn chăm chú con mồi đã chết.
Vì vậy lúc ba người Kỷ Vô Hoan đuổi tới, trên mặt đất chỉ còn những mảnh vỡ nhỏ cùng với khung gương trống rỗng.
"Chết tiệt!" Tạ Thư nhìn những mảnh gương nhỏ rơi đầy đất, sắc mặt vô cùng khó coi, vừa tức giận vừa có vẻ tuyệt vọng.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa biết rõ tác dụng của gương, thế nhưng nếu ma quỷ nơi này đã hao hết tâm tư để hướng dẫn bọn họ đập gương thì chắc chắn gương phải có vai trò rất quan trọng. Không chừng còn liên quan đến chân tướng nhà Dương Phát mất tích.
Tạ Thư quay lại nhìn Kỷ Vô Hoan và Nhϊếp Uyên thì thấy bọn họ không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng vào trong nhà.
"Này hai người......" Tạ Thư hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ vì sao bọn họ lại không vội vàng như vậy? Chẳng lẽ bọn họ còn có cách khác"
Nhϊếp Uyên đứng ở cầu thang nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Cậu tìm manh mối ở tầng một."
Lời này làm Tạ Thư bình tĩnh lại.
Dù sao gương cũng đã đập, bây giờ tức giận cũng vô dụng. Nếu bọn họ còn chưa chết thì chứng tỏ trò chơi vẫn còn chưa kết thúc.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng tìm ra manh mối quan trọng!
Nhìn người chơi tản ra trong phòng, Kỷ Vô Hoan lại thấy đau đầu, bây giờ bọn họ không phân biệt rõ được ai là quỷ, ai là người. Vội vàng vạch trần sự thật chính là đặt mình vào trong vị trí nguy hiểm, nhất là nếu tất cả người trong thị trấn đều là quỷ!
Ngoại trừ những cái gương quỷ dị trong nhà Dương Phát thì các đồ đạc và trang trí không khác gì so với hộ gia đình nông dân bình thường.
Tầng hai nhà này không có ban công, tất cả đều khép kín, cửa sổ là loại cửa kính đặt ngang, bên phải còn có bốn căn phòng.
Lúc hai người lên tầng thì đã có hai, ba người chơi lên trước.
Kỷ Vô Hoan hơi nhướng mày, đang định đi qua xem thử thì lại bị Nhϊếp Uyên cầm lấy tay: "Đi theo tôi, đừng chạy lung tung."
Bây giờ tâm trạng Nhϊếp Uyên đương nhiên không được gọi là tốt. Hắn vốn dĩ là một người rất ghét phiền phức, lại không thích bị liên lụy, đây cũng là một trong số những lý do hắn không có đồng đội. Ngay cả Phục Long Đường cũng bị hắn độc miệng tỏ vẻ ghét bỏ không chỉ một lần.
Mà bây giờ nhìn đám đồng đội heo gây rắc rối, khuôn mặt hắn lập tức sa sầm. Trong mắt bất giác xuất hiện sát khí lạnh lẽo.
Kỷ Vô Hoan vô cùng ngoan ngoãn đi theo người đàn ông, ngoài miệng còn ngọt ngào an ủi: "Anh Lục, anh đừng lo lắng, em vẫn còn gương nhỏ nè!"
Lần đầu tiên Kỷ Vô Hoan vì thuộc tính hoa thủy tiên của mình mà cảm thấy tự hào!
"Tôi không lo lắng, tôi chỉ cảm thấy bọn họ không phải ngu......."
Đối diện trực tiếp với nữ quỷ áo đỏ Nhϊếp Uyên không tài nào hiểu được, một cái bóng đỏ thì có gì đáng sợ? Thế mà có thể dọa một đám người thành vậy, hơn nữa không có ai đi theo xác nhận trong gương có bóng hay không? Chỉ dựa vào biểu hiện của những người mới trong sân thì đã tin?
Có não hay không?
Nhϊếp Uyên kiềm chế tức giận, vì để không OOC nên đành nuốt câu "Tôi chỉ cảm thấy bọn họ không phải ngu mà là cực kỳ ngu" trở vào.
Kỷ Vô Hoan không nói gì mà túm chặt góc áo của hắn.
Nhϊếp Uyên quay đầu nhìn cậu một cái.
Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô số tội của cậu, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một biểu tượng cảm xúc trên mạng: QAQ
Không hề có cảm giác khó chịu mà hoàn toàn phù hợp.
Phạm quy!
Nhϊếp Uyên nhẹ nhàng quay mặt đi, sau đó trở tay giữ chặt tay cậu, giọng điệu dịu dàng đi một ít: "Tôi đã có cách rồi, đừng sợ."
Nói xong liền dắt "Người bạn nhỏ" Kỷ Vô Hoan vào phòng.
Trên thực tế, Nhϊếp Uyên không cảm thấy bên trong có manh mối gì rõ ràng, bởi vì đã có người vào phòng, ai biết đó là người hay quỷ?
Phòng bọn họ đi vào là phòng ngủ chính, bên trong có một cái giường lớn dành cho hai người, hai cái tủ quần áo, một cái bàn trang điểm, trên tường còn treo một bức tranh chữ hán màu đỏ lớn và vài tấm poster diễn viên có tên tuổi.
Một người chơi cũng đang ở trong phòng, thấy bọn họ liền chủ động hỏi: "Hai người có phát hiện gì không?" Lúc hỏi thì người này đang mở tủ, Kỷ Vô Hoan để ý anh ta đang dùng tay phải.
Có vẻ là một cao thủ.
"Không có." Nhϊếp Uyên nỗ lực khiến giọng điệu không quá đáng sợ cùng ánh mắt cũng không hung dữ: "Anh thì sao?"
Người chơi kia lắc đầu.
Kỷ Vô Hoan lại phát hiện bên trong tủ có rất ít quần áo, chỉ còn vài cái áo khoác mùa đông, không biết là vốn dĩ đã như vậy hay là do nguyên nhân gì khác?
Bọn họ lại đi sang phòng bên cạnh, đây là phòng cho hai đứa trẻ. Bên trong có một cái giường đôi, chỉ là không biết tại sao trên giường chỉ có một cái chiếu, chẳng lẽ từ mùa hè phòng này đã không còn ai ở? Gần cửa sổ có hai cái bàn học nhỏ, một cái gương được kẹp giữa bàn học với cửa sổ.
Đương nhiên lúc này cũng đã vỡ.
Kỷ Vô Hoan nắm áo người đàn ông, nhìn về phía sau nhỏ giọng hỏi: "Anh Lục, anh có phát hiện gì không?" Cậu nói xong không đợi Nhϊếp Uyên trả lời mà lại tiếp tục nói: "Vị trí của những cái gương trong phòng đều hướng ra bên ngoài."
Còn không phải sao? Bắt đầu từ cái gương lớn đặt ở ngoài cửa chính, tất cả gương trong nhà đều hướng ra bên ngoài.
"Nếu nói là mua để sử dụng không bằng nói là để ngăn thứ gì đó vào phòng."
Kỷ Vô Hoan chỉ sang phòng bên cạnh, trên tủ đầu giường đều có mảnh gương vỡ: "Lúc bọn họ ngủ cũng cầm gương trên tay."
Nhϊếp Uyên gật đầu tỏ vẻ mình cũng để ý tới, bổ sung thêm: "Hơn nữa bọn họ không giống như đột nhiên biến mất."
Theo lý mà nói, nếu bọn họ đột nhiên biến mất thì ít ra những buổi tối trước đó chẳng phải cũng nên có dấu hiệu sinh hoạt?
Kết quả đồ đạc trong phòng đều được thu dọn sạch sẽ, ngăn tủ trống rỗng thì không nói, quan trọng nhất là nơi này không hề có đồ đạc gì có giá trị.
Bây giờ nhà ai lại không có đồ đạc trang sức?
Thế nhưng ngay cả thẻ ngân hàng hắn cũng không tìm thấy.
Kỷ Vô Hoan tìm thấy một quyển vở trong ngăn kéo của bàn học, trên bìa là hai cái tên xiêu xiêu vẹo vẹo viết bằng bút mực: "Dương Kiệt, Dương Tuyết." Lúc mở quyển vở thì bên trong rơi ra một tấm ảnh.
Hình như là ảnh chụp bọn trẻ mẫu giáo, trong ảnh còn xuất hiện một người quen thuộc. Kỷ Vô Hoan suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra đây là bé trai ngồi ở quầy bán quà vặt.
Kỷ Vô Hoan còn cho nó kẹo!
Cậu lật lại tấm ảnh, đằng sau là những cái tên theo thứ tự.
"Dương Kiệt? Đứa bé kia là con trai Dương Phát!" Kỷ Vô Hoan nhìn lại, quả nhiên trước đó có tên bé gái "Dương Tuyết".
Bé đứng phía sau bé trai, hai đứa trẻ mặt mũi giống nhau, có lẽ là một cặp song sinh.
Xem ra thị trưởng không lừa bọn họ, vợ chồng Dương Phát thật sự có hai đứa con. Tấm ảnh này có lẽ được chụp trước khi tới thị trấn này.
Nhưng tại sao Dương Kiệt lại ở đây? Gia đình Dương Phát đã đi đâu?
Kỷ Vô Hoan cất tấm ảnh đi, định lát nữa hỏi Tạ Thư xem lúc trước anh ta đi hỏi thăm có nhìn thấy bé gái này hay không.
Hai người ở lại tầng hai, hai phòng còn lại đều là phòng cho khách. Có lẽ là chuẩn bị cho cha mẹ hai bên, bình thường cũng không có người ở cho nên không có nhiều manh mối.
Lúc này Tạ Thư mới đi lên, sau khi xác định bằng ám hiệu thì ba người xuống lầu, tìm một chỗ không người.
Tạ Thư nhỏ giọng nói: "Tôi cũng tìm thấy loại rượu gạo đó ở chỗ họ, nó được đựng trong mấy bình thủy tinh, nhưng hình như còn chưa được mở ra. Trong phòng bếp chỉ có củi và rau dưa bị hỏng, trong tủ lạnh thì chứa đầy cái này."
Anh ta lấy ra một thịt hộp trong túi: "Tôi thấy bên cạnh có vài cái hộp, chắc tầm hai, ba cái gì đấy. Tôi nghi ngờ bọn họ đã ở trong nhà một khoảng thời gian dài."
Kỷ Vô Hoan và Nhϊếp Uyên liếc nhau, càng thêm khẳng định suy đoán kia: "Chỉ sợ là bọn họ không phải là đột nhiên biến mất mà đã có ý định bỏ trốn. "
Tạ Thư: "Bỏ trốn?" Lúc anh ta lên tầng, khung gương cũng đã bị những người chơi khác mang đi cho nên không nhìn thấy vị trí của những cái gương.
"Đúng rồi." Kỷ Vô Hoan lấy tấm ảnh ra hỏi Tạ Thư: "Tạ Thư tiên sinh, anh có gặp được bé gái này không?"
Tạ Thư không cần nhìn đã khẳng định: "Không có, thị trấn này chỉ có một bé trai. Lúc đó tôi còn cảm thấy rất kì lạ cho nên mới để ý, nơi này thật sự không có người già hay trẻ nhỏ nào khác."
"Giống như tôi nghĩ......" Ngón tay Kỷ Vô Hoan nhéo nhéo tai, cậu dựa vào manh mối hiện có mà xâu chuỗi mọi chuyện.
"Mấy tháng trước gia đình Dương Phát đã tới đây, bọn họ giống chúng ta không biết người nơi này có vấn đề. Rất có thể vì nguyên nhân nào đó mà gia đình họ không uống rượu, vì vậy không bị trúng chiêu. Người dân trong thị trấn thấy không dụ được người lớn liền động thủ với trẻ con, dù sao lừa một đứa trẻ cũng không phải chuyện khó." Kỷ Vô Hoan híp nửa mắt nhìn hai người: "Nếu con mình thay đổi thì cha mẹ không nhận ra sao?"
Rất có thể ban đầu cha mẹ nhận ra con mình thay đổi nên mới sinh nghi, cuối cùng biết được chân tướng cho nên mới bắt đầu kế hoạch chạy trốn.
Chi tiết cụ thể thì Kỷ Vô Hoan vẫn còn đang cân nhắc, nhưng chỉ vậy cũng đã đủ giải thích nhiều chuyện.
"Lần trước tôi còn cảm thấy rất kì lạ, tại sao người ở đây không đập vỡ gương hoặc giấu gương đi? Hiện giờ xem ra gương chính là nhược điểm của họ. Vì nguyên nhân nào đó mà bọn họ không thể đập vỡ gương, thậm chí là chạm vào gương." Kỷ Vô Hoan phân tích: "Gia đình Dương Phát đặt gương ở trước cửa sổ, cửa ra vào, mép tường chính là phòng dân trong trấn đi vào."
Lần trước Nhϊếp Uyên đập vỡ gương cũng không biết vì sao gương lại không ở gần cửa sổ, có lẽ chính vì vậy đã tạo cơ hội cho quỷ đi vào.
Nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể hoạt động trong phòng kia, bởi vì cửa sổ và cửa ra vào đều có gương, bọn chúng chắc chắn không vào được.
"Hơn nữa tôi biết lý do trong thị trấn không có người già hay trẻ con."
"Thật sao?" Tinh thần Tạ Thư phấn chấn lên: "Nói xem?"
"Có lẽ là liên quan đến phương thức gϊếŧ người của bọn chúng, Tạ Thư tiên sinh, anh còn nhớ lần trước khi mọi người đi dò hỏi người dân trong trấn thì thiếu bốn người không?"
Tác giả có điều muốn nói:
Lầy Lầy: QAQ
Tròn Tròn: .......
Lầy Lầy: QAQ
Tròn Tròn: Oan gia đáng ghét này thật ngọt ngào!