Cô cũng không muốn làm động vật đầu tiên trong vườn thú.
Lúc trước, hai người ở trên bàn bida, đánh rất vui, không nghĩ tới người quan sát càng tới càng nhiều...
Bởi vì người đàn ông bên cạnh cô rất thần kỳ, mặc kệ trái bida ở chỗ nào trên bàn, anh đều có biện pháp đánh bida vào lỗ... Rõ ràng hai người nhàm chán, đùa giỡn bàn bida, rước lấy một đống người rãnh rỗi quan sát.
Cũng là bởi vì như vậy, Kỳ Trâm mới vứt gậy đánh bida xuống không chơi nữa.
Cô không chơi, Tống Trọng Hi đành phải chơi với người đòi khiêu chiến, người thua mời người thắng uống bia, trong nháy anh đã thắng ba ly bia.
Người chơi bida không uống, Kỳ Trâm thuận tiện ngồi ở một bên treo miễn chiến bài, cô vừa nghe âm nhạc, vừa uống bia, hưởng thụ thần sắc hâm mộ những người khác phóng tới... Hi, uống miễn phí đây này! Ai bảo cô đi ra ngoài với vua bida?
Tâm tình mờ mịt không vui vào buổi chiều ở văn phòng giáo sư sớm không còn, anh không hỏi cô vì sao tâm tình không tốt, chỉ mang cô ra ngoài chơi, lại làm cho cô vui vẻ đến quên hết phiền não...
Cô yêu cảm giác này!
“Chúng ta xuống dưới khiêu vũ.” Tống Trọng Hi như vua, cầm tay Kỳ Trâm cùng một chỗ vui vẻ.
“Tôi không biết nhảy...” Cô chưa từng cùng đàn ông khiêu vũ!
“Tùy tiện uốn éo là được.” Mặc kệ Kỳ Trâm kháng nghị, anh nắm lấy tay cô, đưa cô đến một góc, muốn cô thả lỏng, lắc lư thân thể theo âm nhạc.
“Ai... Tôi lại nhảy không hay, tìm tôi làm gì?”
Trong miệng phàn nàn, nhưng không thật sự cự tuyệt, cùng anh cử động.
Ai bảo bọn họ đi chung?
“Em ra ngoài với anh, không tìm em thì tìm ai?” Anh đáp lại việc này như chuyện đương nhiên, hai tay ôm eo cô, ôm cô cực kỳ gần gũi, thân mật nhảy điệu kề mặt.
“Cái gì, nói như anh rất không có thành ý...” Kỳ Trâm miệng nói ghét, nhưng vẫn đặt tay trên cổ của anh, đáp lại tình ý của anh, trong tiếng nhạc du dương vũ động thân thể của cô.
“Muốn như thế nào mới có thành ý? Em nói đi, em nói đi?”
Tống Trọng Hi nhẹ giọng hỏi thăm bên tai của cô, giọng điệu lại có vẻ ám muội, bởi vì hai người quá gần nhau, hơi thở đàn ông nhẹ thổi tóc cô, dẫn tới một sự tê dại nơi thân thể cô.
“Không có! Được rồi, xem như anh có thành ý ... Không cần dựa gần nữa...” bám vào người anh, cô cười to.
“Như vậy chưa rõ ràng! Rốt cuộc là có thành ý hay là không có thành ý...” Tuy trong miệng phàn nàn, nhưng đáy mắt lại mỉm cười.
Anh thích xem bộ dạng cô cười đến thoải mái như vậy...
Khuôn mặt “phải chết không sống” buổi chiều, xấu muốn chết!
“ Tống Trọng Hi, tôi nói anh thật sự rất có thành ý.” Kỳ Trâm thiệt tình thành ý trả lời.
“Vậy em phải cao hứng một chút, anh mới biết được thành ý của anh rốt cuộc có cảm động em hay không.” Chăm chú ôm, giống như có thể nghe được trống ngực tim đập lẫn nhau.
“Biết rồi!” Kỳ Trâm nhắm lại hai mắt, cả người dính trên người anh, tóc dài đen nhánh theo hai người đong đưa mà lay động, vô hạn phong tình.
Trong mắt người khác, bọn họ thật sự là một cặp yêu nhau rất xứng đôi!
Hai người ngoại hình tương xứng dây dưa trên hành lang.
“Anh không cần, anh không cần như vậy...” Kỳ Trâm thở phì phò, không ngừng giãy dụa.
Hai người quấn nhau một chỗ, phân không rõ rốt cuộc là tay ai ôm cổ ai, tay ai duỗi đến trong quần áo ai.
Thật sự là quá tệ rồi! Như vậy quá hỗn loạn...
Cô không rõ rốt cuộc là sự thật, hay là trong mơ? Lại đang nằm mộng sao? Lặp lại mộng say rượu...