Sau khi gia đình bác cả rời đi, Thư Minh Yên nghĩ tới lời Mộ Tri Diễn nói trước khi ra về. Cô mang theo tâm trạng phức tạp quay trở lại phòng khách.
Hàng Lệ Cầm đột nhiên muốn cô đính hôn với Mộ Tri Diễn, việc này thật kỳ quặc. Thư Minh Yên sinh nghi trong lòng.
Cộng thêm Mộ Trì Diễn có suy nghĩ khác với cô, khiến cô càng thêm bất an hơn.
Trước giờ cô vẫn luôn do dự, nghĩ cứ trải qua như vậy với Mộ Trì Diễn cũng được.
Nhưng hiện tại, cô phải nghĩ cách thoát khỏi hôn ước này.
Nếu trực tiếp đi gặp ông nội thì cô nên nói gì đây?
Ông nội yêu quý Mộ Trì Diễn như thế liệu có thể đứng về phía cô hay không?
—— "Nói đến cùng, ở Mộ gia chung quy em cũng chỉ là người ngoài!"
Lời nói của Mộ Trì Diễn lại văng vẳng bên tai, Thư Minh Yên một mình ngồi trên sofa, lấy tay che mặt, cảm giác vô lực.
"Cô Minh Yên có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của dì Dung đột nhiên vang lên. Thư Minh Yên thu lại những ngón tay mảnh khảnh trên mặt, dịu dàng cười: "Không sao, có lẽ do cháu hơi mệt."
Dì Dung mỉm cười đặt trái cây đã cắt sẵn lên bàn: "Tôi không thấy cô động đũa lúc ăn cơm. Đồ ăn không ngon à?"
Thư Minh Yên lắc đầu: "Không ạ, món của dì Dung nấu rất ngon, chỉ là lúc đó cháu không đói lắm."
"Vậy ăn chút hoa quả đi, ngày mai nói cho dì Dung biết cháu muốn ăn gì."
"Cháu cảm ơn, dì cứ bận việc của mình đi ạ, không cần để ý tới cháu đâu."
Sau khi dì Dung rời đi, Thư Minh Yên ngồi một lúc mới đứng dậy đi vào thang máy.
Thang máy nằm bên cửa lớn đi ra hậu viện, lúc Thư Minh Yên đi tới cửa hậu viện đang mở.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong sân, một bóng người quen thuộc đứng bên hồ bơi, dáng người cao và mảnh mai.
Mộ Du Trầm cầm một điếu thuốc trên tay, ánh lửa lập lòe trong bóng tối.
Thư Minh Yên nhớ tới trước kia Mộ Du Trầm không hút thuốc.
Sau này, khi Mộ thị gặp khủng hoảng, Mộ Du Vãn bất đắc dĩ phải liên hôn. Khoảng thời gian ấy anh thường xuyên ra ngoài tìm người giúp đỡ, nhưng luôn trở về với trạng thái chật vật.
Ban đêm, anh vẫn thường như bây giờ, đứng ở trong sân hút thuốc.
Cho tới khi Mộ thị giải quyết được khó khăn thì lúc ấy anh cũng đã nghiện thuốc không thể bỏ được.
Về bản chất, Mộ Du Trầm là một người rất coi trọng tình nghĩa.
Thư Minh Yên nghĩ tới những lời Mộ Dữu nói lúc trước.
Có lẽ, chỉ có Mộ Du Trầm mới có thể cứu cô thoát khỏi hôn ước này.
Thư Minh Yên mải lo suy nghĩ nên không biết Mộ Du Trầm đã dập tàn thuốc, đang đi về phía mình.
Mãi cho đến khi bóng người gần ngay trước mắt, một bóng đen bao phủ lấy cô, cộng với mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên.