Chương 5.1

Thư Minh Yên bỏ hành lý vào cốp xe, Mộ Tri Diễn lần nữa đưa hoa cho cô: "Em xem hoa anh cũng đã mua, hay là cứ nhận đi."

Thư Minh Yên vẫn không muốn nhận, bây giờ phải ra sân bay, cô không muốn tới lúc ấy sẽ thu hút bao ánh nhìn chỉ vì một bó hoa.

Mộ Trì Diễn nhìn hoa trong tay: "Hoa hồng thật đẹp, lúc mua anh đã cố ý bảo chủ tiệm chọn những bông hoa đẹp nhất, sao em không thích cơ chứ. Anh thấy nhưng cô gái khác đều rất thích hoa hồng."

"Cô gái khác?" Thư Minh Yên chịu đựng xúc động muốn trợn trắng mắt: "Là vô số bạn gái cũ và bạn gái hiện tại của anh, bọn họ đều thích đúng không?"

Mộ Trì Diễn nhướng mày, đột nhiên nghiêng người về phía cô: "Ghen?"

Thư Minh Yên lùi lại một bước, trên mặt mang theo ý cười: "Mộ Trì Diễn, đều là con người với nhau nhưng anh thật khác người."

Mộ Trì Diễn không hiểu: "Cái gì?"

Thư Minh Yên: "Ai cũng có lòng bàn chân dày, nhưng anh đúng là đủ dày."

Mộ Trì Diễn: "..."

Thư Minh Yên mở cửa xe ngồi vào trước.

Xe hướng tới sân bay Đồng Thành.

Thư Minh Yên và Mộ Trì Diễn cùng ngồi ở ghế sau.

"Sao chú nhỏ lại tới đón em?" Mộ Trì Diễn đột nhiên hỏi, cảm thấy khá kinh ngạc.

Thư Minh Yên từ nhỏ đã ở Mộ gia, cùng Mộ Du Trầm có quan hệ khá tốt. Nhưng mấy năm nay hai người giao tiếp càng ngày càng ít.

Hơn nữa, Mộ Du Trầm bận công việc nên ít khi về nhà, ngày thường cũng không quan tâm chuyện vặt vãnh của gia đình. Hôm nay đích thân đón Thư Minh Yên đúng là rất lạ.

Thư Minh Yên dựa đầu vào kính cửa sổ, thản nhiên nói: "Hai ngày trước tôi gặp chú ở một bữa tiệc."

"Bữa tiệc gì? Em làm gì ở đó?"

"Tôi đi cùng một nhà sản xuất, có một kịch bản muốn cho cô ấy xem."

"Không ai bắt nạt em chứ?" Mộ Trì Diễn nhìn cô từ trên xuống dưới.

Thư Minh Yên không thích ánh mắt anh ta dừng trên người mình: "Có chú nhỏ ở đấy nên không sao."

Lông mày Mộ Trì Diễn dần dần giãn ra, sau đó lại cau mày: "Đã sớm nói với em rồi, là con gái thì nên cố gắng tránh tới những dịp như vậy. Em xem lời anh nói là gió thoảng bên tai đúng không? Anh so với em càng hiểu rõ tác hại của rượu hơn. Mấy ông đại gia có chút tiền thường thích dụ gái đẹp vào bàn rượu, lỡ như uống quá chén thì phải làm sao? Xảy ra chuyện lớn cũng chẳng thèm nói với anh, may mà em gặp được chủ nhỏ nên mới bình an vô sự."

"Nếu xảy ra chuyện lớn, anh nghĩ mình đáng giá để tôi nói riêng? Với lại, lúc ấy có khi anh đang vui vẻ với mấy người đẹp của mình." Thư Minh Yên liếc anh ta một cái, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: "Mộ thiếu gia, anh biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra trong một buổi tiệc rượu, vậy hẳn là anh đã trải qua loại chuyện này quá thường xuyên."

"Em nói vậy thì oan cho anh quá." Mộ Trì Diễn vắt chéo chân: "Anh không có tâm tư mời người khác uống rượu, đều là những người phụ nữ đó tự mình tới kính rượu anh."

Nghe được vẻ tự đắc trong giọng điệu của anh ta, Thư Minh Yên cười mỉa mai: "Anh tự cho rằng mình hấp dẫn?"

"Thường thôi." Mộ Trì Diễn vuốt vuốt tóc: "Anh xem như lớn lên cũng không tệ, người thích anh nhiều vô kể. Duy chỉ có em là ánh mắt không tốt thôi."

Anh ta đột nhiên chủ động lại gần Thư Minh Yên, nhìn cô bằng một đôi mắt trong veo, vô tội: "Nhưng em đừng lo, anh không thích những người đó, trong lòng chỉ thích em."

"Miệng lưỡi thật trơn tru." Thư Minh Yên ghét bỏ dịch người cách xa anh ta: "Đừng dùng mấy lời chuyên dỗ ngon dỗ ngọt người khác để nói chuyện với tôi."

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để ý đến người bên cạnh.