Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, Thư Minh Yên bất giác thẳng lưng, thận trọng đứng đấy, lông mi dày cụp xuống nhanh chóng, bộ dáng ngoan ngoãn như sợ bị dạy dỗ, hoàn toàn khác với vẻ không sợ hãi vừa rồi.
Mộ Du Trầm lẳng lặng nhìn cô, mí mắt rũ xuống.
Lý đạo là người đầu tiên có phản ứng, lên tiếng chào hỏi: "Mộ Tổng đến rồi, mau vào đi. Để tôi bảo người dọn đồ ăn lên."
Những người khác sôi nổi chào hỏi, đứng dậy chờ anh vào chỗ ngồi.
Mộ Du Trầm vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt quét qua mặt Thái Thạch Mậu.
Liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm rượu, giọng nói lãnh đạm: "Chuyện gì vậy?"
Thái Thạch Mậu lúc này có chút xấu hổ, đơn giản lau rượu trên quần áo, cười nói trước mặt Mộ Du Trầm: "Không có chuyện gì, một biên kịch thực tập muốn giới thiệu kịch bản, một hai phải kính rượu với tôi. Ai ngờ lại xảy ra cơ sự này."
Anh ta nhìn Thư Minh Yên đang chuẩn bị rời đi, rất có phong độ mà xua tay: "Cô bé, tôi bị cô làm ra thế này còn chưa nói gì đâu, sao cô lại bày ra bộ dáng ấm ức thế kia? Được rồi, mau ngồi xuống đi, chuyện kịch bản tôi sẽ suy nghĩ thêm."
Thư Minh Yên nắm chặt tay tức giận khi bị Thái Thạch Mậu trả đũa, đứng không nhúc nhích.
Tình thế bế tắc, Thái Thạch Mậu tự mình đi tới, tươi cười với Mộ Du Trầm: "Bây giờ người trẻ đều được nuông chiều từ bé, tính tính lớn, khiến Mộ tổng chê cười rồi."
Nói xong, anh ta vươn tay kéo Thư Minh Yên, muốn đem chuyện này cho qua, miễn cho chuyện ầm ĩ làm trò khó coi trước mặt Mộ tổng.
Thư Minh Yên tránh sự đυ.ng chạm của hắn, khẽ nhíu mày.
Trần Phùng Mẫn sợ cô chọc giận Mộ Du Trầm, nên vội vàng chạy tới kéo cô, hạ giọng nói: "Cô ngồi xuống trước, đây là Mộ tổng của Diệu Khởi, không thể đắc tội với anh ấy."
Mộ Du Trầm liếc Trần Phùng Mẫn, giọng nói lãnh đạm: "Là cô dẫn cô ấy tới đây?"
Trần Phùng Mẫn vội vàng nói: "Mộ Tổng, đây là em gái tôi, hôm nay tới giúp tôi lái xe. Cô ấy còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này..."
"Muốn làm ăn, đương nhiên khó tránh khỏi loại chuyện này." Mộ Du Trầm ngắt lời cô ấy, ánh mắt dừng trên người Thư Minh Yên, có ý tứ:"Tránh được hôm nay, không tránh được ngày mai."
Thư Minh Yên kinh ngạc nhìn anh. Mộ Du Trầm quay đầu đối với thư ký Khâu nói: "Chỗ ngồi của cô ấy bẩn rồi, sắp xếp cho cô ấy chỗ khác đi."
Thái Thạch Mậu nói: "Đúng đúng, cô ấy vừa làm đổ rượu ở đó, nên đổi sang chỗ khác. Vừa hay bên cạnh tôi vẫn còn chỗ trống."
Thư ký Khâu nhận lấy ánh mắt của Mộ Du Trầm, dời chỗ ngồi của Thư Minh Yên tới giữa Mộ Du Trầm và Thái Thạch Mậu, người phục vụ đặt bộ chén đũa khác lên.
Thư Minh Yên không biết Mộ Du Trầm bán thuốc gì trong hồ lô.
Cô không muốn ngồi bên cạnh Thái Thạch Mậu, cũng không quen ngồi gần Mộ Du Trầm, đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Sau khi Mộ Du Trầm ngồi vào chỗ, từ xa nhìn cô: "Vẫn muốn đứng?"
Trong giọng nói lộ ra vẻ uy nghiêm. Thư Minh Yên không còn cách nào khác, ngoan ngoãn bước tới.
Nhìn thấy Thư Minh Yên rốt cuộc cũng ngồi bên cạnh mình, Thái Thạch Mậu mừng thầm.