Mộ Dữu: "Hai người vẫn còn hôn ước ấy thế mà Mộ Trì Diễn ở bên ngoài thay biết bao nhiêu bạn gái cơ chứ? Chuẩn một tên lãng tử, hoa tâm đại củ cải, nếu cậu không cự tuyệt mối hôn sự này thì chẳng khác gì tự nhảy vào hố lửa."
Thư Minh Yên thở dài: "Mộ Trì Diễn ở bên ngoài không đàng hoàng, nhưng ở nhà rất biết cách dỗ ông vui vẻ. Dù sao anh ta cũng là cháu ruột của ông, còn là cháu trưởng, nếu anh ta không có ý kiến về mối hôn sự này thì tớ có phản kháng cũng chẳng có tác dụng."
"Cho nên mới bảo cậu nhờ ngoại lực tác động, phải ôm chặt đùi chú nhỏ. Chú nhỏ được sinh ra khi ông nội đã nhiều tuổi, giờ là người cầm quyền tập đoàn Mộ thị, lời nói của chú ở trước mặt ông nội rất có trọng lượng, là người không phải Mộ Trì Diễn có thể so sánh."
Thấy Thư Minh Yên không nói lời nào, thậm chí vẻ mặt phiền muộn, Mộ Dữu có chút buồn cười: "Đâu phải bảo cậu theo đuổi chú nhỏ, chắc không khiến cậu cảm thấy khó xử đến mức ấy chứ? Trước mắt cậu cứ thử kéo gần quan hệ với chú ấy xem sao, rảnh rỗi thì nói chuyện với nhau nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm, biết đâu chú ấy lại đồng ý giúp cậu giải quyết chuyện hôn sự."
"Chú nhỏ là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, ngoại trừ việc hơi ít cười, nói chuyện lãnh đạm ra thì chú ấy cũng không đáng sợ lắm đâu. Cậu nói xem từ nhỏ đến lớn chú ấy đã nổi giận với cậu lần nào chưa?"
Thư Minh Yên: "Có rồi."
Mộ Dữu: "..."
Mộ Dữu vốn có rổ lời muốn nói để thuyết phục cô, nhưng bị câu trả lời này làm cho nghẹn họng. Cô ấy cũng nhớ tới chuyện kia.
Chuyện xảy ra đã nhiều năm nhưng cả hai chị em đều có những kỷ niệm khó quên.
Đêm đó là lần đầu tiên Mộ Dữu thấy chú mình tức giận đến thế. Anh lớn tiếng răn dạy Thư Minh Yên, xong xuôi chuyển sang giáo dục Mộ Dữu.
Chú nhỏ mắng chửi người rất dữ, chẳng lẽ Thư Minh Yên mang thù tới bây giờ?
Bầu không khí vốn đang tốt đẹp bỗng trở nên đông cứng.
Mộ Dữu ngập ngừng hỏi: "Chuyện trôi qua lâu rồi, chẳng lẽ cậu vẫn để trong lòng à? Thật ra chú ấy là muốn tốt cho cậu nên mới phản ứng như thế. Tớ nhớ sau đó hình như chú ấy có dỗ cậu mà, đúng không?"
Thư Minh Yên mím môi nghĩ, gật gật đầu: "Đúng vậy."
Ý thức được Mộ Dữu đang thận trọng, Thư Minh Yên cười cười: "Tớ không mang thù, là cậu hỏi chú ấy đã bao giờ tức giận với tớ chưa, đương nhiên tớ phải ăn ngay nói thật. Chú ấy đã từng nổi giận, vô cùng đáng sợ là đằng khác."
Mộ Dữu: "..."
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cả hai kết thúc cuộc gọi, Thư Minh Yên vào phòng tắm để tắm.
Trở lại giường, cô nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, suy nghĩ về những gì Mộ Dữu vừa nói.
Kỳ thật, từ nhỏ Mộ Du Trầm đã từng mắng cô một lần.
Nghĩ đến đây Thư Minh Yên có chút ấm ức, nhưng cô hiểu Mộ Du Trầm tức giận là vì cô không nghe lời anh mà làm chuyện nguy hiểm.
Xuất phát điểm của anh là vì sự an toàn của cô.
Cho nên, ở một mức độ nào đó Mộ Du Trầm tương đối quan tâm và chăm sóc cô.
Mộ Dữu nói đúng, dù sao cũng phải tạo mối quan hệ tốt với Mộ Du Trầm.
Nhưng trải qua chuyện năm đó, theo bản năng cô sẽ giữ khoảng cách với anh.
Về sau, Mộ Du Trầm bận việc kinh doanh nên luôn sống một mình ở bên ngoài, cũng vì thế mà không còn để ý đến cô, theo năm tháng liên lạc giữa hai người ngày càng ít đi, bởi vậy họ dần trở nên rất xa lạ.
Giờ đột nhiên làm thân với người ta kể cũng hơi khó.
Điện thoại đặt trên gối rung lên, là thông báo bảng xếp hạng chỉ số vận động trên Wechat.
Mở ra xem, bảng xếp hạng hôm nay Mộ Du Trầm dẫn đầu danh sách với chỉ số cao nhất lên tới 23611 bước.
Thư Minh Yên suýt nữa cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Chớp mắt nhìn lại, quả nhiên là Mộ Du Trầm.
Anh là người đứng đầu của một tập đoàn, ngày thường không ngồi ôtô thì chính là máy bay, không ngờ hôm nay lại đi nhiều bước như vậy.
Thư Minh Yên đang muốn rời khỏi Wechat, ánh mắt đột nhiên dừng ở trái tim nho nhỏ phía sau số bước của anh.
Nhấp một cái, cô gửi tin nhắn Wechat cho Mộ Dữu: 【Cậu bảo tớ phải tạo quan hệ tốt với Mộ Du Trầm, tớ vừa thả tim cho chú ấy trên Wechat.】
Tiểu Dữu Tử:【??? 】
Thư Minh Yên: 【Tớ thích số bước của chú ấy】
Cô chụp hình rồi gửi qua cho Mộ Dữu.
Thư Minh Yên: 【 độ hảo cảm +1】
Tiểu Dữu Tử: 【...】