Chương 68

Edit: LazyGirl.

——————

Không hề có một chút chần chừ nào, Tô Hành bị Chu Lệnh Hành lăn lộn đến gần sáng.

Lúc ấy, bởi vì suy nghĩ đến đây là lần đầu tiên của cô nên anh mới thu tay lại.

Một giây trước khi ngất, trong đầu Tô Hành chỉ còn lại một câu ——

Tự làm bậy, không thể sống.

Nếu được cho thêm một cơ hội khác, cô nhất định sẽ không dám trêu chọc anh.

So với Tô Hành, Chu Lệnh Hành có vẻ nhàn hơn nhiều.

Anh ôm cô đến phòng tắm, tắm rửa lại một lần nữa rồi mới ôm về giường nằm ngủ.

Nhìn đôi má xinh xắn và gương mặt dịu dàng của cô, Chu Lệnh Hành không nhịn được đưa tay ra vuốt ve lần nữa.

Sau đó mới ôm chặt cơ thể mềm mại trong vòng tay, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa, Tô Hành chậm rãi mở mắt.

Giây tiếp theo liền tình cờ đối mặt với đôi đồng tử nâu sẫm của Chu Lệnh Hành.

Những ký ức vụn vặt đêm qua như hiện rõ trước mắt, Tô Hành theo phản xạ rụt người lại.

Sau đó còn nghe thấy tiếng cười khàn khàn của người đàn ông vang lên, "Giờ mới biết sợ à?"

Cô tính phản bác, nhưng hơi ngại nên đành mím môi tỏ thái độ.

Ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu, vừa định nói tiếp thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Tô Hành chợt nhớ đến hôm qua cô đã đồng ý đi ăn với Lão Ngư.

Bởi vì trận chiến ác liệt hôm qua, nên cổ họng cô hơi khàn, "Mấy giờ rồi anh?"

Chu Lệnh Hành nhướng mày, "9 giờ."

Cô dùng chân đá vào bắp chân của người đàn ông, "Lấy cái móng heo của anh ra, em đi mở cửa."

Không ngờ Chu Lệnh Hành lại lăn qua đè trên người cô, không hề có ý để cô ra khỏi giường.

Cô cố gắng vặn người để tránh khỏi cái ôm của anh, nhưng không được.

Chu Lệnh Hành hình như bị nghiện trò này, chơi rất vui vẻ, dù sao chỉ cần không để cô xuống giường là được.

Tô Hành đỏ mặt, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Nếu không mở cửa thì cậu ấy sẽ rời đi mất."

Chu Lệnh Hành còn chưa kịp hành động thì chuông cửa đã ngưng hẳn, tiếng ồn ào bên ngoài cũng dần biến mất.

Tô Hành bất lực thở dài, chắc Lão Ngư nghĩ rằng cô phát bệnh.

Tối hôm qua, sau khi biết thời gian quay chụp, cô đã đồng ý đi ăn với Lão Ngư và nhờ cậu kêu cô dậy.

Mặc dù Lão Ngư rất ham ngủ nướng, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà bỏ lỡ bữa sáng miễn phí trong nhà hàng khách sạn.

Cô nheo mắt nhìn người đàn ông đang nằm đè lên mình, tâm lý có chút suy sụp.

Tối qua vừa làm thịt cô, giờ còn không cho cô đi ăn sáng.

Kiếp trước cô mắc nợ anh hay gì?

Thấy rõ dáng vẻ tức giận của cô, Chu Lệnh Hành nhướng mày, "Còn cảm thấy ủy khuất?"

Khi nói chuyện, anh cũng buông cô ra, xoay người bước xuống giường.

Cánh tay khỏe khoắn, bộ ngực trần cùng với góc nghiêng ưa nhìn của Chu Lệnh Hành, không hiểu sao lại khiến tâm trạng của Tô Hành tốt hơn một chút.

Chu Lệnh Hành thản nhiên liếc nhìn cô, "Dáng vẻ này của em còn muốn gặp ai? Sửa soạn xíu đi, anh xuống lấy đồ ăn sáng mang lên cho em."

Dứt lời liền mặc quần áo rồi đi ra ngoài, thậm chí còn không thèm nhìn cô thêm một lần nào.

Tô Hành ở trên giường nhìn chằm chằm anh đi ra ngoài, một lúc sau mới ngồi dậy, phần eo không khỏi cảm thấy đau nhức.

Đau đớn khiến cô hơi cau mày.

Dáng vẻ này? Là dáng vẻ gì??

Cho đến khi mặc quần áo xong, đi đến trước gương, cô mới hiểu được ẩn ý trong câu nói của Chu Lệnh Hành.

Mặc dù đã qua một đêm, nhưng môi của cô vẫn còn sưng đỏ, trên cổ chi chít những dấu hôn, rõ ràng là một bộ dáng như bị chà đạp.

Trên mặt cô gái bỗng nhiên xuất hiện hai vệt hồng đáng ngờ, đúng là dáng vẻ này của cô không nên xuất hiện trước mặt người khác, chẳng phải đều do cô bị ai đó cưỡng bức sao.

Tô Hành nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, vừa ra khỏi phòng tắm, Chu Lệnh Hành cũng đã trở lại với đồ ăn sáng.

Thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Tô Hành, Chu Lệnh Hành cũng không nói toạc ra, đặt bánh quẩy cùng sữa đậu nành lên bàn rồi vẫy tay với cô.

"Thẹn thùng cái gì, đến ăn sáng."

Tô Hành đơ người, sắc mặt có chút cứng ngắt, "Ai thẹn thùng?"

Anh cũng không phản bác, mỉm cười bước vào phòng tắm rửa mặt.

Tô Hành ở ngoài phòng tắm đau đầu không thôi.

Trước kia là cô vẫn luôn trêu chọc anh, bây giờ xem ra có vẻ như cô đã đánh giá anh hơi thấp.

Khi Tô Hành và Chu Lệnh Hành xuất hiện ở điểm hẹn, những người khác cũng đã có mặt đầy đủ.

Lão Ngư là người đầu tiên nhìn thấy hai người họ, vẫy vẫy tay, "Lệnh ca! Chị gái!"

Tô Hành cười đáp lại, "Bữa sáng ăn ngon không?"

"Cũng được, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó." Lão Ngư lẩm bẩm, đột nhiên lại nhớ đến gì đó, "Chị gái vừa mới tỉnh dậy hả? Em bấm chuông liên tục mà không thấy chị trả lời. Buổi sáng chị ăn gì chưa? Em có lấy một ít bánh mì cho chị nè."

Ngay khi Tô Hành vừa định xua xua tay, Chu Lệnh Hành ở bên cạnh đã lên tiếng thay cô, "Không cần, bọn anh ăn rồi."

"Được thôi, em nghe nói quảng cáo quay cả ngày lận, vì để tiết kiệm thời gian nên có chuẩn bị sẵn một ít lương khô..." Lão Ngư nói tiếp, tự dưng lại thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía hai người vừa xuất hiện, giọng nói trở nên yếu ớt hơn, "Uh... có chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này, xe thương mại do công ty quảng cáo điều tới vừa đến đón mọi người, Chu Lệnh Hành không cảm xúc, kéo Tô Hành lên xe trước.

Lão Ngư nhìn những người còn lại đang đứng bất động, cảm thấy bầu không khí có chút quái dị.

Một lúc sau, Tiểu Bản vỗ vai Wave, "Anh có chú ý đến cổ áo sơ mi của chị gái không?"

Wave gật đầu, sau đó quay sang hỏi Tôn Hòa, "Lệnh ca hôm qua về phòng lúc mấy giờ vậy anh?

"Hả?" Tôn Hòa vô tội nhún vai, "Dù sao thì tối hôm qua anh cũng ngủ một mình." Nói xong liền lên xe, mặc kệ phản ứng của những người còn lại.

Lão Ngư không thể đoán ra được mấy người này đang thần thần bí bí chuyện gì?!

Đang tính hỏi thì Wave và Tiểu Bản chỉ quăng một ánh mắt "tự tìm hiểu đi" cho cậu rồi lần lượt ngồi vào ghế.

Lão Ngư: ????

Tại sao lại xem thường chỉ số IQ của cậu như vậy?!

*

Sau khi cảnh quay của Tô Hành kết thúc, cô ngồi ở một bên xem mọi người diễn.

Năm người giành được chiếc cúp ở trên sân khấu, bao gồm cả cảnh quay cận cảnh Chu Lệnh Hành cũng diễn ra vô cùng thuận lơi.

Vấn đề duy nhất là cảnh năm người thức khuya để chơi game.

Bởi vì đây là một quảng cáo dao cạo râu, nên các nhân viên đã dặn dò họ không được cạo râu trong những ngày này để có thể dễ dàng quay chụp hơn.

Hầu hết đều chấp hành tốt chỉ dẫn này, nhưng thật không may, Lão Ngư lại không có râu.

Những người khác cho dù không thấy rõ thì cũng thấy được mờ mờ, chỉ có một mình Lão Ngư, không biết là do bẩm sinh hay do thể chất mà cằm vẫn luôn nhẵn nhụi.

Trong lúc tuyệt vọng, đạo diễn đành phải nhờ chuyên viên trang điểm vẽ vài sợi râu cho Lão Ngư.

Một màn này mất hơn một tiếng đồng hồ.

Sau khi Lão Ngư bước ra khỏi phòng trang điểm, hầu như mọi người đều ngạc nhiên.

"Mẹ kiếp!" Wave khoa trương kêu lên, "Chỉ thêm có bộ râu thôi mà như trở thành một người khác vậy?"

Tiểu Bản cũng cười không ra hơi, "Ha ha ha đã nói là nếu có râu sẽ trở nên đẹp trai hơn mà, cậu thấy tôi nói có đúng không?!"

Lão Ngư vui mừng sờ sờ "bộ râu" của mình, đang tính nói vài câu đắc ý thì chuyên viên trang điểm đã lo lắng chạy đến, ngăn cái bàn tay đầy thịt của Lão Ngư lại.

Vẻ mặt của chuyên viên trang điểm trở nên sốt sắng, "Tôi xin cậu, đừng có dùng tay chạm vô nữa, không thôi bộ râu sẽ bị cậu làm lem mất."

Lão Ngư lúng túng gật đầu xin lỗi, những người khác phá lên cười.

Lúc này, bọn họ mới vất vả bắt đầu quay tiếp.

Từ lúc bắt đầu quay, ánh mắt của Tô Hành vẫn chưa hề rời khỏi Chu Lệnh Hành.

Chỉ dựa vào gương mặt này của anh thôi cũng đủ để phù hợp với nhiều tạo hình. Nhưng cô cũng phải công nhận là Chu Lệnh Hành trông vô cùng gợi cảm khi để râu.

Cảm giác được Tô Hành đang nhìn, Chu Lệnh Hành cong môi nhìn cô.

Những nhân viên công tác trong trường quay âm thầm hít thở.

Tô Hành bĩu môi.

Hừm, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chờ đến khi quay xong quảng cáo thì cũng đã là buổi chiều, bởi vì Thẩm Giai Niên đặt vé cho họ vào tối nay, nên sau khi quay xong, bọn họ bắt đầu chụp hình quảng cáo.

Đương nhiên, Tô Hành cũng không cần phải chụp quá nhiều. Cô quay về khách sạn trước để thu dọn đồ đạc cho mọi người rồi trả phòng.

Cô gái vừa dọn dẹp vừa thở dài. Những người khác đến đây để quay quảng cáo, còn cô giống như bảo mẫu thì đúng hơn.

À không.

Bời vì lần quay quảng cáo này mà cô còn phải hiến thân mình cho ai đó.

Làm xong thủ tục trả phòng đã là 5 giờ, Tô Hành mệt mỏi gục xuống ghế sô pha ở sảnh khách sạn, chán nản cầm điện thoại lên gọi cho Chu Lệnh Hành.

Không có ai nghe máy.

Xem ra vẫn chưa kết thúc, cô bắt đầu lo lắng, sợ sẽ lỡ chuyến bay.

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại trong tay run lên, là thông báo từ Weibo.

【 FHL đã thông báo thay đổi người đi rừng trong đội hình chính thức trước khi giải mùa hè diễn ra. Người phụ trách nói rằng, để cho phép FHL đạt được những kết quả tốt hơn trong giải mùa hè và nâng cao thực lực cho toàn đội, họ đã mời được cựu JUNGLE của CQB - Lý Vĩnh Nguyên. Đây cũng là lần đầu tiên FHL mời người Hàn đến để hỗ trợ thi đấu, có ai có ý kiến gì không? 】

Cô cũng không có nghĩ gì nhiều, nhấn vào Weibo này xem xíu.

Chỉ mới có vài phút trôi qua, bình luận bên dưới bùng nổ.

【 Mấy ngày trước tôi còn nói là GI và FHL là hai chiến đội LPL duy nhất chỉ có người Trung Quốc, ha ha, không ngờ hôm nay chỉ còn đúng một chiến đội. 】

【 Ủa, ý là sao? FHL thay Nguyên thần???? 】

【 Mặc dù CQB vô địch toàn cầu liên tiếp hai lần, nhưng Nguyên thần và Lý Vĩnh Nguyên bắt buộc phải chọn một? 】

【 Mọi người hãy xem kỹ lại video thi đấu giữa GI và FHL. Giang Nguyên mắc sai lầm khi đưa ra chiến lược, đổi đi thì có làm sao? 】

【 Đồng ý với lầu trên, trận chung kết thế giới LOL năm ngoái, FHL đã phải dừng chân quá sớm, quyết định thay đổi đội hình này thực sáng suốt. 】

【 Mẹ kiếp, thời điểm anh ấy giúp đội thắng sao không ai khen đi, thua thì vác cái nồi ụp lên đầu Nguyên thần? Nguyên ca của tôi từ lúc thi đấu đến nay có khiến fans thất vọng bao giờ chưa? Hiện tại, Nguyên thần không thể giúp FHL liền muốn đuổi anh ấy đi?! 】

【 Ha ha, fans não tàn quá nhiều. Quyết định của đội là vì mong muốn đội có thể tiến sâu hơn trong trận chung kết thế giới LOL, làm vậy thì mắc gì phải báo cáo với mấy người? 】

Càng xem, lông mày của Tô Hành càng nhíu chặt.

Nghĩ nghĩ, cô thoát khỏi Weibo, bấm số của Giang Nguyên.

Nếu những điều là này sự thật thì người đi rừng của FHL sẽ được đổi thành người khác.

Còn Giang Nguyên thì sao?

Anh ta sẽ đi đâu?

-----

Đôi lời của editor: cảnh H của tui đâu???? Tui đọc mà tui tức á ==""

Tác giả nỡ lòng nào ==""

Mở đầu cảnh H bằng khóa môi + tiếng ưʍ.

Kết thúc cảnh H bằng dòng chữ "lăn lộn đến gần sáng"???? Đúng 2 câu đã xong cảnh H???