Edit: Lazy Girl.
Hiện trường trầm mặc hai giây.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô của các fans hâm mộ trở nên mãnh liệt hơn.
Nữ MC cũng nhanh chóng phản ứng chuyên nghiệp lại, "Xem ra, LING đánh giá Sleeping rất cao. Nếu tôi nhớ không lầm thì đợt phỏng vấn lần trước, Tôn Hòa cũng có khen ngợi thao tác của Sleeping. Các fans cũng nói, kể từ khi Sleeping gia nhập, thực lực của GI rõ ràng đã gia tăng, không biết cậu nghĩ gì về điều này?"
Lần này, Chu Lệnh Hành trả lời không chút do dự, trêи mặt cũng không tỏ vẻ khó chịu.
"Sau một vài trận thi đấu, thực lực của Sleeping đã rõ như ban ngày," anh dừng một chút rồi nói tiếp, "Thật khó để tưởng tượng ra, một người chỉ mới tiếp xúc với LOL chưa đầy ba tháng đã có thể đạt được đến trình độ này."
MC kinh ngạc thốt lên, "Ba tháng?! Ý cậu là Sleeping chỉ mới chơi LOL cách đây ba tháng?"
Chu Lệnh Hành gật đầu, "Mặc dù bây giờ cô ấy đã giỏi hơn nhiều so với nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cô ấy vẫn có thể phán đoán được vị trí của người khác mặc dù chưa chơi thành thục lắm."
Nói tới đây, trong mắt của anh xuất hiện ý cười.
"Cho nên, nếu Sleeping trong lúc thi đấu có gì không ổn, mong mọi người có thể thông cảm."
Nữ MC tay cầm micro run lên, càng nghe càng cảm thấy câu này còn có nghĩa khác.
Cô tính hỏi thêm nhưng mà đạo diễn phía sau camera ra hiệu đã hết giờ.
Không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, hướng đến camera mỉm cười, "Được rồi, phỏng vấn MVP đến đây là kết thúc, mong các bạn hãy ủng hộ nhiều hơn cho GI. Các bạn có thể bình chọn cho GI bằng cách quét mã QR ở cuối màn hình."
Ở trong hậu trường phỏng vấn, Tô Hành đỏ mặt.
Thẩm Giai Niên đến gần, nhỏ giọng nói: "Sau khi trở về thì đến văn phòng tôi một chuyến, có một số việc muốn hỏi."
Cô giật mình, sững sờ hai giây rồi mới phục hồi lại được tinh thần.
Tô Hành gật đầu, "Được thôi, đúng lúc em cũng có chuyện muốn thương lượng."
Thẩm Giai Niên nhướng mày, gật đầu, rời khỏi phòng hậu trường.
Tiểu Bản thấy Thẩm Giai Niên rời đi, lập tức nhảy lên phía trước, vẻ mặt bát quái: "Chị gái, chị tính nói cho huấn luyện viên biết chuyện giữa chị với Lệnh ca hả?"
Tô Hành liếc mắt nhìn Tiểu Bản, "Chị với anh ấy thì có chuyện gì?"
"Thì còn chuyện gì nữa, không phải hai người...." Tiểu Bản nhìn ánh mắt như đang xem trò vui của Tô Hành, giọng nói xìu xuống, cuối cùng tắt ngúm.
Tô Hành đợi nửa ngày vẫn không thấy nói gì, nhún vai, mỉm cười bước ra ngoài.
Tiểu Bản nhìn theo bóng lưng cô, âm thầm lẩm bẩm.
Sao chị gái với Lệnh ca càng ngày càng giống nhau vậy?
Ánh mắt trêu chọc y chang nhau.
Tiểu Bản còn chưa kịp âm thầm phàn nàn xong, đã thấy Chu Lệnh Hành không biết xuất hiện ở đâu ra, bước hai ba bước liền đuổi kịp Tô Hành.
Tô Hành nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, giương mắt nhìn qua.
Đúng lúc đối mặt với người đàn ông đã sát cánh cùng mình, bốn mắt nhìn nhau.
Tay của anh có hơi ngứa, muốn sờ tóc cô.
Nghĩ đến vị trí hiện tại, cuối cùng đành từ bỏ.
Tô Hành mỉm cười hiểu rõ, rồi dời mắt đi.
Hai người đi song song với nhau di chuyển ra xe của đội.
Rõ ràng là cả hai không hề nói câu gì, nhưng nhất cử nhất động lại hòa hợp thấy sợ.
Không có một hành động dư thừa nào, như thể nó vốn là như thế.
Tiểu Bản nhìn đến thất thần.
Hai người này... chỉ mới quen biết nhau có hơn hai tháng thôi mà??
*
Tô Hành ôm một đống suy nghĩ trong lòng, vừa mới về đến căn cứ đã để hành lý xuống rồi chạy đến văn phòng của Thẩm Giai Niên.
Thẩm Giai Niên đang nghe điện thoại, thấy cô bước vào, anh chỉ tay về phía sô pha bảo cô chờ một lát.
Anh gọi rất lâu, khoảng chừng 10 phút vẫn không có ý định kết thúc cuộc gọi.
Tô Hành cảm thấy chán nản, lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat với Chu Lệnh Hành.
【 Huấn luyện viên mỗi ngày đều rất bận hả? 】
Bên kia trả lời lại trong giây lát: 【 Ngoại trừ chiến đội, anh ta còn xử lý nhiều việc bên chi nhánh công ty nữa. 】
Tô Hành: 【 Anh không đi đánh hạng à? 】
Chu Lệnh Hành: 【 Ừm. 】
Tô Hành: 【? 】
Chu Lệnh Hành: 【 Không thích đánh đơn. 】
Tô Hành: 【????? 】
Tại sao lại không muốn đánh đơn??
Không phải anh vẫn luôn đánh hạng một mình trước khi cô đến sao?
Dường như biết được cô đang âm thầm chửi, bên kia lại truyền đến tin nhắn.
【 Nói đơn giản là, từ tiết kiệm sang sống xa xỉ thì dễ, còn chuyển từ sống xa xỉ về lại tiết kiệm thì khó. 】
Tô Hành cong mi, nghe thấy Thẩm Giai Niên có ý muốn kết thúc cuộc gọi, cô cất điện thoại đi.
Thẩm Giai Niên nhạy bén bắt gặp ý cười trêи mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Tô Hành sờ sờ mũi, "Không có gì," để che dấu việc này, cô đành trực tiếp nói vô vấn đề chính, "Em muốn đi bệnh viện kiểm tra vào thứ sáu, có thể để Tiểu Bản lên đấu vào hôm đó không?"
Thẩm Giai Niên bước đến bàn làm việc, lấy một tờ giấy lịch trình từ ngăn kéo ra.
Sau khi xác nhận đối thủ là một chiến đội tầm trung của LSPL mới nhẹ nhàng gật đầu, "Được rồi, cô nói cho Tiểu Bản biết chưa?"
Tô Hành lắc đầu, "Chưa nói."
"Vậy lát nữa nhớ nói rõ với cậu ấy." Thẩm Giai Niên đem cất tờ giấy vô lại ngăn kéo, sau đó quay về ngồi xuống ghế sô pha.
Anh lấy một hộp thuốc lá ra, quơ quơ trước mặt cô, "Chịu được không?"
Tô Hành trầm mặc gật đầu.
Thẩm Giai Niên luôn mang lại cho cô cảm giác dịu dàng, ôn tồn, và lễ độ, rất tương xứng với cặp kính gọng vàng của anh.
Anh luôn mang đến cảm giác tin tưởng, như kiểu không có việc gì trêи đời có thể làm khó được anh ta.
Thẩm Giai Niên châm điếu thuốc, "Có biết lí do vì sao tôi kêu cô tới không?"
Tô Hành định lắc đầu, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Giai Niên như muốn nhìn thấu cô.
Liền ngưng ý định lắc đầu.
Nghĩ một hồi, ngập ngừng hỏi: "Là chuyện thi đấu?"
"Có thể nói cho tôi biết vì sao mỗi lần lên thi đấu đều đeo khẩu trang không?" Thẩm Giai Niên thở nhẹ ra một hơi khói, "Không muốn fans hâm mộ nhận ra ở trêи đường?"
"Không phải." Tô Hành cuống lên, không biết phải mở miệng như thế nào.
Một lúc sau, ngay khi Thẩm Giai Niên nghĩ rằng cô sẽ không nói thì Tô Hành mở miệng.
"Chồng của mẹ em cũng làm trong ngành này. Em đeo khẩu trang vì không muốn bà ấy nhận ra."
Thẩm Giai Niên suy nghĩ câu này tầm hai lần mới hiểu.
"Cô với mẹ cô quan hệ không tốt?"
"Không thể nói là không tốt," Tô Hành lắc đầu, "Chỉ là đã lâu rồi không liên lạc. Em không muốn bà ấy nghĩ rằng em làm việc này vì muốn tìm bà ấy."
Bên miệng còn mang theo một tia giễu cợt, "Nói chung là bà ấy cũng không muốn gặp lại em."
Đυ.ng tới chuyện thầm kín trong lòng, Thẩm Giai Niên đành tránh nặng tìm nhẹ nói: "Sao cô lại nghĩ bà ấy sẽ cho rằng cô tới đây vì muốn tìm bà ấy?"
Đối với một số thứ, một khi đã tiết lộ, bắt buộc phải nói đầu đuôi câu chuyện.
Tô Hành mím môi, "Sau khi ly hôn được vài năm, bố em muốn đi công tác nơi khác, lo lắng em có thể sẽ bị ốm, nên mang em đến chỗ mẹ để bà ấy chăm sóc vài ngày."
Đáy lòng Thẩm Giai Niên khẽ động, anh cũng đoán được sơ sơ đầu đuôi câu chuyện.
"Mẹ em từ chối, " cô cười nói tiếp, "có thể là sợ em sẽ trở nên dựa dẫm vào bà ấy."
"Nhiều năm như vậy vẫn không hề liên lạc với nhau, đột nhiên lại xuất hiện trong ngành nghề của chồng bà ấy, còn bên phe đối địch, thể nào bà ấy cũng cho rằng em đang muốn chứng minh sự tồn tại với bà ấy."
"Nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nên em mới đeo khẩu trang."
Nói xong, Tô Hành dừng lại, lẳng lặng nhìn khói thuốc lượn lờ trong phòng, lâm vào trầm tư.
Thẩm Giai Niên đặt điếu thuốc gần cháy xong vào gạt tàn, ánh mắt lướt qua một tia hiểu rõ.
Mặc dù Tô Hành không nói kỹ mọi chuyện, nhưng anh đã ở trong cái ngành này nhiều năm rồi, chuyện rắc rối nào trong vòng anh cũng có hiểu biết nhất định.
Những năm gần đây, có một cuộc hôn nhân lần hai đã gây ra một trận ồn ào không nhỏ, đứa con riêng họ Tô, không khó để đoán ra thân phận người chồng hiện tại của mẹ cô trong miệng Tô Hành.
"Tôi có thể lý giải ra được vì sao cô không đề cập đến những tình huống này khi gia nhập đội, nhưng mà," Thẩm Giai Niên nhìn Tô Hành, "Từ giờ trở đi, bất luận có xảy ra chuyện gì, cũng đều phải thông báo cho tôi biết trước."
Suy nghĩ của Tô Hành bị Thẩm Giai Niên đột ngột cắt ngang, mê man nhìn anh.
"Một khi đã là thành viên của GI, mọi người sẽ tiếp thu mọi thứ về cô một cách vô điều kiện và cũng sẽ hỗ trợ ở một mức độ nhất định." Thẩm Giai Niên nói tiếp, "Cho dù người khác có nghĩ cô như thế nào, đội vẫn luôn đứng về phía cô."
"Khẩu trang có thể tiếp tục đeo, ngày thường phát sóng hoặc hoạt động gì với thành viên trong đội, có yêu cầu gì cứ nói với tôi một tiếng."
Phải mất một lúc sau, Tô Hành mới tìm lại được thanh âm của mình.
"Cảm ơn."
Thẩm Giai Niên cười nhạo, "Không cần phải nói lời cảm ơn với tôi. Lấy được chiếc cúp vô địch chung kết thế giới LOL chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi. Cô về trước đi, có chuyện gì thì nhớ báo là được."
Tô Hành nghe thế, không khỏi bật cười.
Trước khi ra ngoài còn quay đầu nhìn lại , "Cúp quán quân chung kết thế giới LOL năm sau nhất định sẽ đưa cho anh bằng hai tay."
Thẩm Giai Niên bật cười, vẫy tay với người ngoài cửa như một lời đáp.
Năm sau? Khẩu khí cũng không nhỏ.
Văn phòng khôi phục lại sự im lặng, Thẩm Giai Niên không nhịn được, rút một điếu thuốc ra.
Nói thật là anh có hơi kinh ngạc, trước khi Tô Hành mở miệng, anh đã nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng không ngờ lại là nguyên nhân này.
Sau khi biết lý do, anh cũng tán thành với cách làm của cô.
Nếu đúng như những gì mà cô nói, một khi mà mẹ của Tô Hành hoặc Đỗ Kỳ Phong biết, nói không chừng còn làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Sau đó nhớ tới những lời mà Tô Hành nói trước khi đi, Thẩm Giai Niên bỏ điếu thuốc còn chưa kịp đốt xuống.
Nếu như năm sau có thể lấy được cúp quán quân chung kết thế giới LOL.
Anh sẽ cai thuốc.
*
Vừa bước vào phòng, Tô Hành đã đυ.ng phải Lão Ngư đang bưng một tô mì về phía cô.
Lão Ngư còn chưa kịp kêu lên, cả tô mì liền đổ hết lên người Tô Hành.
Tô Hành đột nhiên bị tô mì đổ ập lên, cảm giác đau đớn bỏng rát khiến cô nói không nên lời.
Lão Ngư nhìn thấy bản thân vừa tạo nghiệt, vội vàng dùng tay lấy mấy sợi mì dính trêи quần áo của Tô Hành ra.
"Ai da, thực xin lỗi, sao chị gái không gõ cửa, mà thôi không quan trọng."
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị một bàn tay to lớn xách lên ném qua một bên.
Lão Ngư chỉ cảm thấy bản thân bị một thế lực hắc ám nào đó thao túng, cả người mất trọng tâm ngã xuống ghế sô pha.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng của Chu Lệnh Hành đang ôm Tô Hành bước nhanh lên lầu.
-----------
Đôi lời của dịch giả:
Anh có vẻ bị cuồng ôm với bế chị thì phải :v