- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
- Chương 51: Thời gian
Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
Chương 51: Thời gian
Trong phòng học lập tức rơi vào yên tĩnh đáng sợ.
Vui cười huyên náo vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất.
Đan Kì Diệp từ từ nâng cổ cứng ngắc lên, ý đồ quan sát cô giáo có xuất hiện ở cửa hay không, lúc nhìn thấy ở cửa không có một bóng người, hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà ngay sau đó, giọng nói lại bị nghẹn trong ngực.
—- không có thầy giáo sao lại im lặng như vậy làm gì?
ở phía sau hắn, Mao Tuấn Vũ liều mạng nháy mắt, ý đồ cùng Đan Kì Diệp trao đồi vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng Đan Kì Diệp chỉ lo suy
nghĩ, cũng không quay đầu lại, đương nhiên cũng không có cách nào trao đổi linh hồn với hắn.
những bạn học ở phía sau đều xoay thân lại, nhìn chằm chằm Đan Kì Diệp.
Đan Kì Diệp ngồi trên đùi Tần Dĩ Mục vững như núi thái sơn—- hiện tại hắn không biết mình nên làm sao!
Giống như, đột nhiên có chuyện gì không đúng vậy.
Hắn…. có phải hay không không nên ngồi lên đùi ngồi cùng bàn?
Tuy rằng trong lòng hoảng sợ, nhưng trên mặt Thất gia vẫn rất bình tĩnh, bộ dạng lạnh nhạt quan sát chúng sinh, còn mang theo chút mê muội.
Nhưng hiển nhiên cũng không thể để như này mãi được, ngay khi Đan Kì Diệp nghĩ, phải như thế nào để không thay đổi sắc mặt ngồi về chỗ của mình, Tần Dĩ Mục nói: “ngồi xuống.”
“Được, ngồi cùng bàn.” Đan Kì Diệp nhanh nhẹn đứng lên khỏi đùi Tần Dĩ Mục, vui vẻ giống như là tội phạm tử hình được đặc xá, vui vẻ tại chỗ xoay vòng.
Các học sinh thấy thế, ý bát quái đều được biểu lộ ngay trên mặt, xoay người, lặng lẽ nói chuyện với bạn cùng bàn của mình.
Vài người đều như thế.
Đan Kì Diệp thở dài, người được nhắc tới trong những cuộc nói chuyện kia, không có gì bất ngờ xảy ra khẳng định là mình.
Thế nhưng…..
Bát quái của mình và ngồi cùng bàn…. Suy nghĩ của Đan Kì Diệp hơi dừng lại, thật
cẩn thận nâng mắt, đã thấy Tần Dĩ Mục động thân dưới, hắn sợ run lên, vội vàng thu lại tầm mắt, mới phát hiện Tần Dĩ Mục không có chú ý tới mình, chỉ là thay đổi tư thế vắt chân mà thôi.
Lúc này Đan Kì Diệp mới nhẹ nhàng thở ra.
Bát quái thì cứ bát quái đi. Bát quái của tôi và ngồi cùng bàn là một chuyện đáng vui vẻ, bát quái có thể đem bọn họ tới cùng một chỗ, vậy rất tốt nha ~
Nghĩ vậy, Đan Kì Diệp không hề hoảng hốt, còn có hơi đắc ý nữa.
Bên này Đan Kì Diệp đang tưởng tượng đến vui vẻ, cúi đầu liền nhìn thấy vở ghi chép đã mở ra trước mặt mình, sau đó chợt nghe nói: “Chép một lần.”
“….???”
Cậu là ma quỷ sao?
Để cho tôi vui vẻ một lát không được sao.
Đan Kì Diệp nhẹ nhàng gập vở ghi chép lại, cười hì hì nói
: «
không nóng nảy.
»
Tần Dĩ Mục nhìn hắn một cái, không cần nhiều lời, chính là đang hỏi những lời này là có ý gì.
«
qua vài ngày là đã tới kì động dục, tôi phải ở nhà học trực tuyến.
» lúc trước Đan Kì Diệp cũng đã học qua vài lần, so với học ở trong lớp cũng không giống nhau, hơn nữa rất dễ mất tập trung…. Được rồi, là hắn học không vào.
Chờ lúc học trực tuyến rồi chép, coi như là học tập.
«
không được.
»
«
Ngồi cùng bàn hu hu hu hu…..
»
«
câm miệng.
»
«
hừ
!
»
« hửm?
»
«
Chép chép chép, tôi chép cái này.
» Đan Kì Diệp hít mũi, giả vờ uất ức cầm lấy bút… mỗi lần phủi chính là không viết chữ.
Sau đó, tiểu hài từ giả vờ uất ức đã nhận được một lọ sữa vị sô cô la từ ngồi cùng bàn.
Sữa mịn kết hợp với sô cô la thơm nồng, không hề có một chút mùi vị rẻ tiền, độ ngọt cũng vừa phải.
Chỉ là hình dáng của cái lọ hơi ngây thơ, những cái khác thì rất tốt.
Đan Kì Diệp ngậm ống hút hút hai cái, nghĩ đã ăn thịt của người vậy cũng nên thể hiện một chút lòng thành, vì thế còn nghiêm túc viết một hàng chữ.
Cô giáo đến muộn, muộn một lần liền tới giữa giờ học.
Cuối cùng thầy giáo dạy toán từ từ đến giúp đỡ, «
Cô giáo Ngô của các cậu nửa đường có chuyện ngoài ý muốn, tiết học này cứ tự học trước đi.
»
Nói xong người liền bước đi.
Đan Kì Diệp không chịu ngồi yên, chép được vài trang cũng chưa hết tiết, không khỏi hơi nhàm chán, liền quay đầu nhìn Tần Dĩ Mục đang cầm một quyển sách giống như sách thuốc, liền ngó qua muốn xem thử, “Ngồi cùng bàn, cậu đang làm gì
? “
Thế nhưng Tần Dĩ Mục phản ứng rất lớn, trực tiếp đóng sách lại, tốc độ rất nhanh khiến cho trang sách va chạm vào nhau tạo nên âm thanh rất lớn.
Toàn bộ nội dung bị che lại, Đan Kì Diệp không hề nhìn thấy cái gì.
Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, thấy Tần Dĩ Mục nhanh chóng gấp sách lại như vậy, liền cũng biết quyển sách kia Tần Dĩ Mục không muốn cho hắn thấy, «
Cái kia…. Tôi cái gì cũng không phát hiện.
»
«
không có việc gì.
» Tần Dĩ Mục đem sách thu hồi, đưa cho hắn một cây kẹo que, thuận tiện cầm lấy vở ghi chép
: «
Chép xong rồi sao
?
»
«
Ừm?
» Đan Kì Diệp cầm kẹo que còn chưa kịp mở ra, vội vàng buông phần thưởng, nếu để cho Tần Dĩ Mục biết thời gian dài như vậy mà mới chỉ chép được một ít, vậy thời gian kế tiếp hắn không cần phải làm việc khác.
Ngồi cùng bàn của hắn chính là nhẫn tâm như vậy.
Đan Kì Diệp cẩn thận vươn một ngón tay, xong lại cảm thấy hơi nhiều, vì thể cong đầu ngón tay nói
: «
Viết một, một chút…. Một chút.
»
Tần Dĩ Mục trầm mặc lấy lại kẹo đã cho hắn.
Đan Kì Diệp
: «
???
»
Còn, còn có thể như vậy sao
?
Sau đó, Đan Kì Diệp chép vài tiết học, cuối cùng trước tiết tự học tối thì chép xong.
Vở ghi chép của Tần Dĩ Mục viết rất tỉ mỉ, giải thích và trình tự giải đề cũng được ghi ra rất tỉ mỉ.
Phía trên còn có vẽ bản đồ.
Đan Kì Diệp chép vở ghi chép đã hao phí hơn nửa sức lực, liền chừa khoảng trống để vẽ bản đồ, để cho Tần Dĩ Mục giúp hắn bổ sung.
Lúc tan học, Đan Kì Diệp đã mệt tới mơ màng, thời gian nghĩ giữa tiết cũng không ra ngoài chơi
!
Giống như là một con rối gỗ, đem từng quyển sách, vở bài tập nhét vào trong túi sách, bên này hắn vừa đem túi sách khóa lại, quay đầu nói
: «
Đi thôi ngồi cùng bàn.
»
«
Ừ.
»
…..
Mệt mỏi một ngày, Đan Kì Diệp về nhà liền ngã đầu ngủ, nằm lên trên giường liền không nhúc nhích.
Cũng không biết như thế nào, chỉ là không có sức lực.
Giang Nhu đã ra ngoài quay một chương trình truyền hình, hiện tại trong nhà không có ai cả.
Nắm úp sấp một hồi, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, bụng đã ‘rột rột’ kêu, nhưng mà…. Không có sức lực.
Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, ý đồ dùng không khí để lừa gạt dạ dày đang trống rỗng của mình.
Lấy cách này để ám chỉ với bản thân, mình không đói bụng.
Sau khi ám chỉ vài phút.
Đan Kì Diệp tuyệt vọng nhắm mắt lại.
—- mặc kệ đi a a a a a!
‘ring ring’
Đan Kì Diệp nhíu mày, mở một bên mắt, nhìn thấy điện thoại gần trong gang tấc, lúc này ai lại muốn làm phiền hắn?
Liền quyết định khiến cho người xui xẻo này nhận lấy sự tức giận của hắn.
Nhưng mà, vừa mở ra, là tin nhắn của Tần Dĩ Mục.
Đan Kì Diệp lập tức lên tinh thần, ngọn lửa phẫn nộ lập tức ‘xèo’ một cái tắt ngấm, hắn mở tin nhắn của Tần Dĩ Mục ra, phát hiện chỉ có một dấu chấm tròn.
Tần Dĩ Mục: [.]
Đan Kì Diệp từ từ nhíu mày, vuốt lên trên xem bản ghi chép nói chuyện, xác thật quả thật cũng chỉ có một dấu chấm tròn này.
Vậy…. là có ý gì vậy?
Sau khi Đan Kì Diệp suy nghĩ cặn kẽ, nghĩ ngồi cùng bàn khẳng định là nhớ mình.
Không
chịu được tịch mịch khi bên người
không có mình, cho nên gửi một dấu chấm tròn để thể hiện muốn nói chuyện với mình.
Nhớ
?
Nhớ tới mình….
Hắn suy nghĩ tới mình.
Hắn có cảm giác với mình
!
Có thể nào hắn…..
?
Nghĩ vậy, Đan Kì Diệp vội vàng lắc đầu.
Không không không, vẫn nên đừng nghĩ lung tung.
Làm anh em không phải rất tốt sao
?
Còn trẻ không nên nghĩ tới tình cảm.
Đan Kì Diệp thở dài, vô cùng hy vọng
mình hiện tại là một omega.
….. một omega tính cách bình thường và mềm mại.
Di động lại kêu lên hai tiếng.
Tần Dĩ Mục
: [ăn chưa
?]
Đan Kì Diệp
: [còn chưa ăn.]
Gõ gõ bàn phím, Đan Kì Diệp cảm thấy tay đau, rõ ràng liền gọi video.
Tần Dĩ Mục đang ngồi trên giường, tay cầm sách thuốc, nói
: «
Đi ăn cơm.
»
Đan Kì Diệp nhìn thấy hắn tám trăm năm không thay đổi sách thuốc liền cảm thấy mệt nhọc, nghĩ nghĩ,
vẫn là chăm chú xem vẻ đẹp lúc hưng thịnh của ngồi cùng bàn nhà mình, ôm gối đầu ở trên giường lăn một cái, hắn nói
: «
không muốn động.
»
Hơn nữa….
«
Trong nhà không có cái gì ăn.
»
Đan Kì Diệp tình nguyện chịu đói, cũng không muốn chạy ra ngoài mua đồ ăn về nấu cơm.
Phiền toái mà còn mệt.
Đan Kì Diệp cọ cọ ra giường, không biết vì sao, cảm giác mí mắt sắp không mở ra được, hắn nhỏ giọng nói
: «
Ngồi cùng bàn, tôi buồn ngủ quá.
»
Tần Dĩ Mục nghe thanh âm của hắn không đúng, nhíu mày nhìn hắn, «
Đứng lên kiểm tra nhiệt độ thân thể một chút.
»
«
Tôi không phát sốt.
» Đan Kì Diệp miễn cưỡng không muốn động.
«
nhanh lên.
»
«
không cần…
»
«
ba.
»
Đan Kì Diệp nức nở nửa ngày, tức giận muốn đập di động, ở trên giường từ từ lăn tới đầu giường, đem nhiệt kế cầm lấy dán lên một chút, vì để cho chắc chắn, tự mình nhìn thoáng qua nhiệt độ cơ thể của mình, sau đó đưa tới trước di động, «
Nhìn, không có phát sốt.
»
«
Kiểm tra nồng độ tin tức tố một chút.
»
Cách di động mà cũng có thể ngửi thấy hương vị của tin tức tố sao
?
Đan Kì Diệp sững sờ ngửi trái ngửi phải.
Mình cũng không cảm thấy tin tức tố có vấn đề, Tần Dĩ Mục như thế nào….
«
kiểm tra một chút.
»
«
không nhanh như vậy đâu.
» lúc trước Đan Kì Diệp cũng đã tính toán qua thời gian, khẳng định không phải là hôm nay.
Tần Dĩ Mục kiên trì.
Đan Kì Diệp bất đắc dĩ, kéo cả người mệt mỏi chạy tới phòng khách tìm thiết bị đo lường tin tức tố.
Trong nhà mỗi omega đều sẽ chuẩn bị.
Đan Kì Diệp phủi phủi đi vết bẩn ở trên đó, nhấn vào công tắc, vấn đề không lớn, màn hình còn có thể sáng.
Vòng thiết bị kiểm tra lên cổ tay sau đó chờ số liệu phân tích ra là được.
Nhưng mà mới quấn được một vòng, số liệu biểu hiện—- ‘tích tích tích’
Tin tức tố của tôi đẹp như vậy sao
?
Khiến cho máy đo lường tin tức tố muốn nổ tung sao
?
Đan Kì Diệp đem kiểm tra đo lường cho Tần Dĩ Mục xem, đúng lý hợp tình nói, «
Ngồi cùng bàn, tôi không có động dục.
»
Ngay sau đó.
Vừa rồi máy đó lường không hiển thị thông tin kiểm tra đo lường tin tức tố, đột nhiên lại hồi phục sự sống, sau đó rất nhanh tính toán xong, từ từ đưa ra vài thông tin
: «
tin tức tố quá nồng, mời đúng lúc tiêm thuốc ức chế.
»
Tay của Đan Kì Diệp còn chưa có kịp buông, liếc mắt thấy chữ phía trên thay đổi liền cảm thấy không tốt, chờ sau khi thấy rõ, không hiểu sao lại chột dạ.
Đan Kì Diệp sờ mũi, «
kia, cái kia….
»
«
Tiêm một mũi đi.
»
«
không cần.
» Đan Kì Diệp từ chối, «
Tôi có thể nhịn được.
»
So với tự mình tiêm thuốc ức chế cho mình, Đan Kì Diệp vẫn có thói quen chịu đựng hơn.
«
Cậu không cần khuyên tôi, nói gì tôi cũng không nghe.
» Đan Kì Diệp rất kiên quyết, tự mình chích cho mình là không có khả năng, đời này cũng không thể.
«
Tôi là một người không nghe khuyên bảo.
»
«
nghe lời.
»
«
Tôi…..
» Đan Kì Diệp đột nhiên sửng sốt.
Hắn là người chịu mềm không chịu cứng, Tần Dĩ Mục nếu bóp cổ hắn kêu hắn chích, hắn khẳng định sẽ không làm, nhưng một tiếng ‘nghe lời’ của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp không hiểu sao lại mềm lòng.
«
cậu….
»
«
Ngoan.
»
Đan Kì Diệp
: «
….
»
Chích chích chích, tôi chích tôi chích, tôi thích nhất là tiêm thuốc ức chế.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
- Chương 51: Thời gian