Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 20: Uống nước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy vẻ mặt hắn không đúng, Đan Kì Diệp hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Ánh mắt ngó trái ngó phải giống như kẻ trộm, cũng không biết người này đang nghĩ cái gì, chính là lộ ra chột dạ khó hiểu.

“Không có gì.” Mao Tuấn Vũ vội vàng lắc đầu, thịt ở trên mặt đều đùn vào nhau, sau đó không đợi Đan Kì Diệp nói cái gì, nhanh nhẹn đứng lên chuyển tới một bên, ở một bên khác của Đan Kì Diệp bắt đầu hít đất— làm một hồi lại nằm úp sấp xuống.

Lúc này Đan Kì Diệp mới hiểu được người này vừa rồi suy nghĩ cái gì, không khỏi nhíu mày, đều là anh em mà.

Hiểu nhiều chuyện thật.

Huấn luyện viên ở một bên nhìn cau mày, ngũ quan tức giận nhăn cùng một chỗ rất ngột ngạt.

Tiểu béo này thật là.

Đều đã đứng ở giữa đem hai người tách ra, sao lại còn chạy chứ

?

Trong lòng huấn luyện viên thở dài thật sâu, quên đi, chỉ là hít đất mà thôi…. Từ từ,

hai người kia sao lại cách càng ngày càng gần

?

Huấn luyện viên xoa xoa ánh mắt, còn tưởng rằng mình vừa rồi nhìn quá lâu, làm cho mình hơi hoa mắt, nhưng mà khi nhìn kĩ lại vẫn luôn như vậy, Đan Kì Diệp vừa hít đất vừa di chuyển, cố gắng cọ tới bên người Tần Dĩ Mục, hai người còn kém tay chạm tay, vai chạm vai mà thôi.

Đan Kì Diệp lúc nhìn ra khoảng cách của hai người đã đủ, độ cao hít đất lên xuống hơi kém, đến lúc thời điểm có thể dễ dàng tới gần, đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ đầu khoảng cách của hai người bọn họ lớn như vậy.

Sau khi tới gần, khuỷu tay hơi có chút đau nhức, lại tiếp tục đẩy lên đẩy xuống, cánh tay chịu không nổi làm như vậy, cũng may bình thường Đan Kì Diệp làm không ít loại vận động này, nếu không hiện tại đã sớm nằm úp sấp xuống.

Đan Kì Diệp nghiêng đầu ở trên vai lau mồ hôi, nhỏ giọng hỏi

: «

Ngồi cùng bàn ngồi cùng bàn, cậu mệt không

?

»

«

Làm bao nhiêu

? có đếm không

?

»

«

Huấn luyện viên có nói làm bao nhiêu sao, tôi cũng không nhớ rõ.

»

Huấn luyện viên bước tới, đứng nghiêm ở trước mặt Đan Kì Diệp, từ trên cao nhìn xuống hắn nói

: «

Làm một ngày.

»

Đan Kì Diệp

: «

???

»

Nói như vậy, hít đất một ngày cũng có thể.

Chờ sau khi thấy thể lực bọn họ đều đã gần tới cực hạn, liền để cho bọn họ vào hàng đứng.

Chính là Mao Tuấn Vũ— hít đất không làm được bao nhiêu, nằm úp sấp dưới ánh mặt trời đều muốn dỗ mình đi vào giấc ngủ.

Lúc trở về đứng vào hàng còn hơi mơ hồ.

Huấn luyện viên đứng ở trước đội ngũ, hai tay để ở sau người nói

: «

Huấn luyện quân sự, chính là môn học khi các cậu vào trung học phải học, nhưng tôi là một giáo quan, kỳ thật là một người rất nhân từ. thấy các bạn vất vả như vậy tôi cũng không nhẫn tâm.

»

Đan Kì Diệp xoa xoa mồ hôi trên mặt, thật sâu cảm nhận được những lời này không có sự chân thật gì.

«

Nhưng mà….

» giọng

nói Huấn luyện viên vừa đổi, «

Ngọc không mài không nên thân.

»

Các học sinh

: «

…..

»

Đứng trong hàng từ đầu cho tới bây giờ, tuy rằng có thể nhân lúc giáo quan không để ý mà động tay động chân, nhưng mà động tác cũng rất nhỏ, căn bản không có tác dụng gì, hiện tại cũng hơi mệt mỏi.

Lời thấm thía của huấn luyện viên nói một đống lớn, khi thân hình mọi người bắt đầu lay động, nói

: «

Nghỉ ngơi mười phút

!

»

«

phù.

»

Không ít người đều thở dài

nhẹ nhõm.

Nếu di chuyển thì cả đội ngũ cũng phải chịu phạt, thật sự là không đứng không được.

Đan Kì Diệp thật ra không đứng lâu lắm, hắn hít đất về, thời gian đứng tương đối ngắn.

Vừa nói giải tán, Đan Kì Diệp liền quay đầu tìm Tần Dĩ Mục, «

Ngồi cùng bàn, chúng ta…

»

Huấn luyện viên

: «

Tần Dĩ Mục

! cậu lại đây.

»

Lời nói của hai người đυ.ng vào nhau, huấn luyện viên tìm người hình như là có chuyện, Đan Kì Diệp yên lặng đem câu nói kế tiếp nuốt xuống, tính toán chờ Tần Dĩ Mục trở về rồi nói sau.

Nhưng mà, Tần Dĩ Mục nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng không hề liếc về phía bên kia, liền im lặng chờ hắn nói xong.

Huấn luyện viên ở bên kia còn đang trông mong chờ kìa, Đan Kì Diệp ho

nhẹ một tiếng, vội vàng nói

: «

Cậu đi tìm huấn luyện viên trước đi, một lát nữa tôi sẽ nói với cậu.

»

Tần Dĩ Mục gật đầu, lúc này

mới xoay người đi tới chỗ huấn luyện viên, lúc đó huấn luyện viên đã bắt đầu đi tới bên này rồi, cuối cùng quyết định đưa Tần Dĩ Mục tới một cái cây gần đó nói chuyện.

Cách có hơi xa, Đan Kì Diệp không nghe thấy gì, hắn cũng không định đi nghe lén, nội dung gì cũng không liên quan tới hắn.

Đan Kì Diệp gọi một tiếng, «

Tiểu béo!

»

«

Ở đây Thất gia.

» Mao Tuấn Vũ đang cầm khăn lau mặt, thân mình hắn chính là thể chất thích ra mồ hôi, một khi vận động, mồ hôi giống như mưa ào ào đổ ra, lúc đứng quân đội hơi không kiên trì được, lau cũng tương đối rồi liền chạy tới, «

Thất gia đã nghĩ tới tôi rồi sao

?

»

«

Thúi lắm.

» Đan Kì Diệp nói, «

Đi, đi cửa hàng bán lẻ mua một ít đồ.

»

«

Mua cái gì

? quá xa, mười phút đi không kịp.

»

«

Tới kịp.

» Đan Kì Diệp đã sớm tìm được một quán đồ ăn rất tốt, chạy qua chỉ mất năm phút đồng hồ, «

Đi thôi.

»

Mao Tuấn

Vũ run thịt ở trên người, ý đồ cho Đan Kì Diệp hiểu được sự khó xử của mình, «

Này— tôi không muốn đi.

»

Đan Kì Diệp

: «

Tôi mời.

»

Mao Tuấn Vũ quyết định thật nhanh, «

Đi.

»

Có mời khách hay không không quan trọng, chủ yếu là nghĩ đến lúc về phải chạy, phải vận động nhiều.

Lúc này Đan Kì Diệp không nhịn được, cười lên tiếng, «

Cậu được, thật là anh em, thật sự là anh em.

»

«

Đó là.

» Mao Tuấn Vũ đẩy Đan Kì Diệp, «

Đi thôi đi thôi Thất gia, chần chữ nữa thật sự sẽ không kịp.

»

Vì tiết kiệm thời gian, hai người là chạy đi rồi chạy về.

Hoàn hảo lúc này đều đang huấn luyện, ở quán ăn bán lẻ cũng không có nhiều người lắm, nếu không chen vào cũng phí không ít thời gian.

Trên người Đan Kì Diệp mang theo tiền mặt, trước khi đến đã chuẩn bị trước, di động nộp lên không có cách nào dùng di động trả tiền, nếu không mang theo chút tiền mặt, chỉ sợ thực không có gì ăn.

Nhưng là đồ ăn trong quán ăn bán lẻ không đa dạng lắm, liếc mắt một cái là đã nhìn hết toàn bộ.

Đan Kì Diệp trực tiếp chọn ba chai nước lạnh, còn lại để cho Mao Tuấn Vũ tự mình chọn.

Mao Tuấn Vũ chọn hai chai coca cũng không chọn thêm cái gì, lúc hắn tới còn mang theo ý tưởng ăn cho Đan Kì Diệp phá sản, kết quả tới rồi mới phát hiện, không có gì mình thích cả, cũng chỉ chọn được hai chai nước.

Cũng may có Đan Kì Diệp túm, Mao Tuấn Vũ xuất ra sức lực chạy, chưa tới năm phút đồng hồ đã chạy qua chạy lại xong.

Mao Tuấn Vũ trở về, liền chống lên cây lớn ở bên cạnh, ho khan hai tiếng nói

: «

Nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi một lát đi.

»

Hắn mệt đến mức cả người toàn là mồ hôi, Đan Kì Diệp ở bên kia cũng không sao cả, ngay cả thở mạnh cũng không có.

«

Nhìn cậu mệt như vậy, giảm béo đi.

» Đan Kì Diệp đưa cho hắn một cái khăn, «

Chờ huấn luyện quân sự chấm dứt, gia sẽ sắp xếp một kế hoạch chạy bộ cho cậu.

»

Mao Tuấn Vũ gian nan lắc đầu, “Không, hẹn, gặp, lại.

»

«

hì cậu…..

» Đan Kì Diệp đưa một chai nước khoáng, Mao Tuấn Vũ vộ vàng từ trong tay hắn nhận lấy chai nước khoáng, mở ra trực tiếp ‘ừng ực ừng ực’ uống hai ngụm, «

hô… thích

!

»

Đan Kì Diệp không kịp ngăn cản, «

kịch liệt vận động đừng uống nhiều nước như vậy.

»

«

Không có việc gì.

» Mao Tuấn Vũ tùy tiện, không để ý đến loại chi tiết nhỏ này.

Đan Kì Diệp lắc đầu, giơ tay lấy một chai mới, đang muốn mở ra, nâng mắt liền nhìn thấy Tần Dĩ Mục trở về, lúc này hắn liền đem chai nước vừa mới mở ra đóng trở lại.

Chờ Tần Dĩ Mục đi tới, Đan Kì Diệp dựa lưng vào cây lớn, cười tủm tỉm đem nước khoáng đưa cho hắn, «

Ngồi cùng bàn ~ mở không ra.

»
« Chương TrướcChương Tiếp »