Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người bán rong bắt đầu giới thiệu nhiệt tình: "Ngài xem thích cặp mặt nạ nào? Ta lấy cái mới cho ngài nhé.”

Trên sạp có rất nhiều kiểu mặt nạ, có cái nửa mặt, có cái che khuất cả gương mặt, cái gì cần có thì đều có cả.

Nhưng nhiều hơn cả là có những cái rất có ý nghĩa, ví dụ như chim nhạn, chim liền cánh, uyên ương, cá thờn bơn,...

Lục Phỉ Chi sớm đã nhìn thấy mặt nạ chim liền cánh màu đỏ, y duỗi tay ra chỉ chỉ vào nó.

Người bán rong đã hiểu: "Được, ta lấy cho ngài một cặp mặt nạ.”

Lục Phỉ Chi lập tức ý thức được nguy cơ, y lại quay sang chỉ một mặt nạ màu xanh lam khác: "Hắn thích cái này!

Lấy cho hắn cái này này!”

Tạ Miên đúng thật là thích cái mặt nạ vẽ hình cá thờn bơn đang quẫy nước màu xanh lam kia hơn, hắn chỉ cười gật đầu với người bán rong.

Người bán rong cạn lời: "Khách quan, mặt nạ mà ngài chọn chỉ bán theo cặp.”

Lục Phỉ Chi không thể nào bị lời này thuyết phục được! Y khẳng định như chém đinh chặt sắt: "Bọn ta mua hai đôi!”

Ống tay áo của Lục Phỉ Chi rộng, y nắm cổ tay của Tạ Miên mà nhìn như hai người đang đan tay vào nhau.

Người bán rong nhìn hai người xoay người vào ngõ nhỏ, nhịn không được buôn chuyện với người bên cạnh: "Kỳ lạ ghê, đây là lần đầu ta gặp chuyện như vậy đó. Vợ chồng son nhà người ta làm gì có ai một người đeo mặt nạ chim liền cánh, một người lại đeo mặt nạ cá thờn bơn? Chim với cá không phải thiên địch(*) à?”

(*)Thiên địch: giống loài khắc chế nhau ngoài tự nhiên Người bên cạnh phe phẩy cây quạt, ung dung nói: "Chim ăn cá mà, như nhau cả thôi.”



Trừ ngọn đèn dầu tăm tối trong ngõ nhỏ, mỗi người đều đeo mặt nạ thì nơi này cũng không quá khác biệt với bên ngoài. Hai bên ngõ nhỏ là đủ kiểu sạp hàng và cửa hiệu, thoạt nhìn việc làm ăn không tệ lắm.

Ngay từ đầu Tạ Miên cũng không nhìn kỹ, hắn chỉ quét mắt liếc dọc con phố mấy lần, thấy hai bên đường bán sách, bán thuốc, bán rượu, bán quần áo... Lúc ấy Tạ Miên còn nhủ thầm: Đảo Nhạn Khâu này nhiều kiểu đặc sản thế nhỉ.

Lục Phỉ Chi phát hiện một cửa hàng tên là ""Mịch Hương Phường"", y đoán có lẽ đó là cửa hiệu bán hương liệu. Cha của y thích chế tạo hương liệu, không thì cứ mua ít về để lấy lòng cha, đỡ cho Lục Lam ngày nào cũng mắng y là đồ sói mắt trắng. Vì vậy y lập tức kéo tay Tạ Miên đi vào Mịch Hương Phường.

Mặt tiền của cửa hàng đó không lớn, bên trong quầy cũng chỉ bày mấy thứ đồ vật linh tinh. Lúc bọn họ đi vào, tiểu nhị hỏi có phải muốn mua hương liệu không liền dẫn hai người họ vào một sương phòng độc lập. Bên trong có một vị điều hương sư đang ngồi chờ họ.

Trong lòng Tạ Miên thầm nghi hoặc: Mua hương cũng đâu phải làm cái gì bí mật lắm đâu, cần gì phải đưa đến phòng kín nói chuyện?

Điều hương sư cười hỏi: "Bình thường hai vị thích hương liệu gì?”

Vân Kỳ An không thiếu hương liệu, Lục Phỉ Chi cũng chỉ muốn tỏ chút lòng thành của mình với cha mà thôi: "Nơi này của các ngươi có hương liệu gì là đặc sản không?”

Điều hương sư hơi khó hiểu: "Những hương liệu ở đây đều là đặc sản của bọn ta.”

Lục Phỉ Chi hơi nhíu mày: "Chúng ta tới đây tất nhiên là muốn mua ít hương liệu đặc biệt mà bên ngoài không có.”

Điều hương sư như bừng tỉnh, nhìn lướt qua hai người trẻ tuổi mà có chút dở khóc dở cười: "Hương liệu nơi này của chúng ta không giống với hương liệu bên ngoài, không phải là loại được đặt vào trong lư hương để đốt đâu. Nó lấy thân thể người làm trung gian, chia làm hai loại là loại uống và bôi bên ngoài, chỉ cần dùng liên tục bảy ngày là có thể khiến da thịt tỏa hương thơm.”

Lục Phỉ Chi không thấy điều này hay ở chỗ nào: "Vậy hương liệu ở nơi này của ngươi với huân hương khác nhau chỗ nào?”

"Hương của chúng ta hay ở chỗ là bình thường nó không có mùi vị gì, chỉ dùng ở trong trường hợp riêng tư nhất.

Càng là lúc... " Thanh âm của chưởng quầy thấp đến không thể nghe được, câu nói bị tua đến không kịp hiểu: "...thì sẽ càng thơm nồng.”



Tạ Miên càng nghe càng thấy sai sai. Câu cuối cùng hắn mà nghe không hiểu thì đúng là một thằng ngốc!

Hắn sớm nên nghĩ đến chứ! Đặc sản của đảo Nhạn Khâu!

Còn có thể là cái gì nữa!

Tạ Miên lập tức trở tay kéo nhóc ngốc bên cạnh nói xin lỗi với chưởng quầy, sau đó bắt đầu lôi người ra bên ngoài: "Nơi này không thích hợp để chúng ta đi dạo đâu!”

Lục Phỉ Chi còn chưa hỏi thăm rõ hương liệu kia làm sao, y càng tò mò hơn: "Càng là lúc gì, như thế nào cơ?”

Tạ Miên thật sự không muốn nói thêm với y về chuyện này, giọng nói của hắn như rít qua kẽ răng: "Đi mau!”

Những hiệu sách, hiệu thuốc và tiệm quần áo kia tức khắc biến thành những nơi quỷ quái yêu ma trong mắt Tạ Miên, hắn kéo Lục Phỉ Chi, giữ mắt nhìn thẳng mà đi.

Tới đầu ngõ, vừa vặn hai người gặp phải Đường Dật Nhiên.

Tuy hai người họ có đeo mặt nạ nhưng thứ này chẳng thể ngăn được người quen. Huống chi bộ quần áo này của Lục Phỉ Chi quá mức bắt mắt, trực tiếp làm lộ thân phận của y. Đường Dật Nhiên đĩnh đạc gọi lại hai người bọn họ: "Ai cũng nói đây là khu vực bán đặc sản, các đệ mua cái gì thế?”

Lục Phỉ Chi cũng biết Đường Dật Nhiên, nghe vậy thì trả lời: "Chưa mua được cái gì, không biết A Miên có việc gì gấp mà kéo ta trở về rồi.”

Tạ Miên biết chuyện trong ngõ nhỏ nhưng hắn cũng rõ ràng, đối với Yêu tộc thì chuyện đó không cần phải kiêng dè như Nhân tộc. Hắn nhìn vẻ mặt như không có gì xảy ra của Đường Dật Nhiên, hắn không đoán được liệu người này có biết chuyện ngõ nhỏ không. Tạ Miên cũng không tiện nói thêm, đành phải cười làm lành: "Đệ hơi mệt một chút, đệ với Phỉ Chi về trước nhé.”

Đường Dật Nhiên xua tay: "Không sao đâu, nếu thấy được thứ tốt gì thì ra sẽ mua chút cho mấy đệ.”

Tạ Miên nghẹn: "..... Cảm ơn sư huynh, nhưng mà thật sự không cần đâu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »