Chương 7-8: Lưu bút
“Liệu dòng chảy thời gian sẽ dừng hay lại tiếp tục quay…”
Trong không gian yên tĩnh của sân trường bé nhỏ, mặc dù cái trường rộng gần 50000m2 nhưng cứ thi vị hóa như thế cho nó lãng mạn, một cái bóng cùng thân hình cực chuẩn đổ dài xuống nền gạch nắng chói. Tưởng chừng như thời gian sẽ dừng lại mai đây, trong vô thức một cách não nề đến cay đắng. Người ta thường nói thời gian là vàng bạc, mà sao đối với cậu bạn này giờ đây thời gian là một thứ gì đó khô khan, mơ hồ và khó hiểu. Mở từng trang sổ nhỏ đang yên vị trên bàn tay mình ra, bất chợt trên khóe môi ai kia khẽ nở một nụ cười tinh quái, ánh mắt buồn rầu vô thức nhìn về một khoảng không hư vô bỗng trở nên khó đoán.
Hai chữ “Lưu bút” đập ngay vào con mắt tinh quái kia. Phải rồi, Thiên Duy sẽ viết lưu bút, giờ cũng chuẩn bị hết lớp 9 rồi còn gì, cậu sẽ tạo cho các bạn một kỉ niệm nho nhỏ, để các bạn không thể quên đứa bạn đáng yêu xinh trai này được, dù là ấn tượng tốt hay xấu cũng được, chấp tuốt. Cậu sẽ tặng quyển sổ này cho tụi nó. Lại một nụ cười gϊếŧ người nhưng nhẹ như không nữa xuất hiện trên khuôn mặt sát gái lắm kế đa mưu kia. Trang tiếp theo, lại tiếp tục hiện ra mơ hồ. Vẫn là những nét chữ thẳng đều bắt mắt. Thiên Duy cầm bút lên, cẩn thận di chuyển bàn tay một cách điệu nghệ thành những con chữ thẳng tắp, đẹp đến mê hồn, đến tuyệt vời, đến ngỡ ngàng, đến đau đớn. Dừng lại một chút, gương mặt suy tư đăm chiêu suy nghĩ, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại như đang phải nghĩ ngợi gì đó khó khăn lắm.
Thiên Duy lôi chiếc Ipad, mới có 8 giờ sáng thôi à?
“Choang”. Một bóng đèn hiện lên trong chiếc não đầy chất xám kia.
“8 giờ 30 phút ngày hôm nay, tất cả tập trung tại nhà tôi - Thiên Duy”. Đó chính là dòng tin nhắn gϊếŧ người tuy ngắn gọn mà súc tích, do Thiên Duy gửi cho tất cả những đứa bạn ‘iu dấu’ của mình.
Quả là giờ giấc chuẩn từng giây, "mới" có 8 giờ 29 phút 59 giây mà tất cả đã tập trung đông đủ trước căn biệt thự 10 tầng mang một màu tro lạnh lẽo. Đứa nào đứa nấy đều trưng ra bộ mặt nuối tiếc, còn những một giây liền, biết thế ở nhà ngủ thêm một giây nữa. Một giây đấy, một giây đấy. Bước vào nhà như những chủ nhân thực thụ, tụi nó không bấm chuông gì hết, xông thẳng đến cửa chính luôn, mở ra rồi tiếp tới thang máy, bấm lên tầng 5, mở ra và đi thẳng. Sau đó, đạp phăng cánh cửa vô tội trước mặt một cách chuyên nghiệp. Căn phòng này rất rộng, khoảng 150m2. Và chưa đầy 5 giây sau, đứa nào cũng tìm được những vị trí thích hợp cho mình để tiện lợi khám phá và hành động. Còn chủ nhân của căn biệt thự, vẫn ngồi đấy, trên chiếc giường thân yêu cùng bịch bim bim cỡ bự. Nhưng đó chỉ là hình ảnh của 5 giây trước, còn bây giờ à, bịch bim bim đã không cánh mà bay và chỗ ngồi hiện tại của cậu bạn đáng thương Thiên Duy đang là sàn nhà sáng bóng còn thơm mùi ‘sơn-lai’ lau sàn công nghệ mới. Cậu như hóa đá, giương đôi mắt bé nhỏ tội nghiệp kia, dán vào cánh cửa - nạn nhân của những kẻ vô công dồi nghề. OA... thật là hoành tráng làm sao, đây là cánh cửa thứ 20 trong tháng đã phải thăng thiên dưới những cú đá chuyên nghiệp của tụi nó mặc dù hôm nay mới là ngày 21, cứ mỗi lần bọn quỷ này đến nhà chơi thì tài sản của cậu coi như đi phân phát tích đức cho từng đứa một.
- Vào vấn đề chính đi bạn ơi._ Minh Nhật cất giọng, pha chút sự tò mò.
- Đúng đấy, nhanh đi bạn hiền._ Băng Di hưởng ứng, mỉm cười như nhìn thấu tâm can của cậu bạn thân.
Thiên Duy cuối cùng cũng chịu đứng dậy, bước về phía tủ sách cao chót vót phòng bên cạnh. Chắc ông này cũng chăm học lắm đây, nhìn cái tủ sách dày đặc sách thế kia mà lị. Nhưng chao ôi, cái gì đây ‘Chú khủng long của Nobita’, ‘Nobita và lịch sử khai phá vũ trụ’ ư??? Có tin được không, một người luôn nổi tiếng với sự thông minh hơn người?, Đúng là nhiều sách thật đấy, nhưng sách ở đây lại là sách truyện, toàn Doraemon với Doraemon, chẳng có truyện gì khác. Nhớ lại lần trước, Băng Di tốt bụng đem cuốn Conan của mình tự ý nhét vào tủ truyện Doraemon của Thiên Duy cho nó rực rỡ. Ai dè, Thiên Duy sợ đến nỗi còn không dám cầm vào cuốn truyện, dù trời sáng hay trời tối, hễ đi đến đâu là cậu lại bật điện sáng choang đến đó, phải bảo người giúp việc cầm cuốn truyện đem đi đốt thì cậu mới yên tâm. Nhưng sau hôm đó, cậu vẫn còn bị ám ảnh, đi đâu cũng phải có người đi kèm, đến đi vệ sinh cũng phải kêu mama dẫn đi. Bất giác, trong tiềm thức, Băng Di lại cười khi nhớ đến khuôn mặt sợ sệt đó của Thiên Duy.
- Bà làm gì mà cười nhiều vậy? Coi chừng bị hiểu nhầm đó._Vũ An nói như chế giễu. Đó, như vậy đó, lúc nào anh chàng Vũ An cũng mở đầu cho những màn kịch nói không biết mỏi miệng và cái nhận được, chỉ là phi nghĩa.
- Tôi bị khùng giống ông rồi nè._ Băng Di thoát ra khỏi cái mê cung đáng xấu hổ của ai kia.
- Hotboy của những hotboy như tôi mà bà nói bị khùng hả. Có tin tôi gọi mấy em fangirls của tôi đến xử lí bà hông?_ Vũ An vênh mặt.
- Má ơi, ông tưởng ông có fangirls mà tôi không có fanboys chắc, mấy chàng ấy còn đẹp hơn ông gấp nghìn lần.
- Chỉ đáng xách dép cho hoàng tử này thôi nhá.
- Vậy mấy em fangirls của ông đấy, về nhà bảo chúng chỉnh sửa lại đi là vừa, phải học tập công chúa Băng Di tôi đây nè.
- Côggggggggggg chúaaaaaaaaaaaa._Minh Nhật kéo dài giọng.
- Phiên âm là con chó_ Vũ An nhanh trí, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Minh Nhật.
- Đừng nhìn tôi như thế, ớn qua mẹ ơi._Minh Nhật ra vẻ sợ sệt, đề phòng.
- Tôi không bị less giống ai đâu ông ơi, mà tôi có bị thật thì ông cũng không đủ sức quyến rũ tôi đâu. _ Vũ An khinh bỉ nhìn Minh Nhật.
Cậu bạn cứng họng, không nói được lời nào. Rồi kẻ đến sau cũng không thể thay đổi được vận mệnh của kẻ đi trước, ngược lại còn bị quê một vố. Băng Di từ khi Minh Nhật cất giọng baby đáng đánh đòn của mình ra đã hăng máu lắm rồi, mặt đỏ phừng phừng như muốn thiêu trụi mọi thứ.
- DƯƠNG MINH NHẬT!!! Ông được lắm.
- Tôi biết tôi được từ lâu rồi, xem ra danh sách fangirls của tôi lại có thêm thành viên mới._ Minh Nhật hí hửng, tí tởn.
- Các ông... các ông..._ Thực sự là núi lửa đã và đang phun trào.
- Bọn tôi còn trẻ lắm, chưa muốn làm ông đâu._ Vũ An nhảy vào hưởng ứng.
- Nghĩ làm sao mà các ông - hai đứa con trai khỏe mạnh lại đi bắt nạt một cô bé yếu đuối, nết na, thùy mị, uyển chuyển, duyên dáng, dịu dàng, tuyệt vời, lịch thiệp là tôi đây được chứ._ Băng Di lôi nguyên một tràng ra.
- Thôi, bà ơi, lôi cả cuốn từ điển ra rồi._ Linh San đau lòng khi thấy những từ đó được Băng Di lôi ra một cách triệt để và gắn hết cho mình.
- Có ai cho tôi xin cái chậu._Minh Nhật trưng ra vẻ mặt bơ phờ.
- Các ông đều là dog._Băng Di lườm Minh Nhật và Vũ An đang đứng cười hả hê vì có thêm đồng minh mới.
- Úi... úi... bà nghĩ làm sao mà lại gắn cho mấy người này là dog chứ, có bắc thang lên cũng chưa bằng nó đâu._ Hạ Băng, nổi tiếng là cô nàng đam mê chó lên tiếng phản bác khi có người lôi loài chó yêu quý của nhỏ ra mà gán ghép lung tung. Còn nhớ có lần, nghịch ngợm, nhảy vào cuộc cãi nhau rồi bị nói là chó, nhỏ không những không giận mà còn cười hả hê nữa cơ.
Từ nãy đến giờ đã có người tuy không được diện kiến trực tiếp nhưng cũng nghe được hết cuộc cãi nhau của 3 nhân vật chính – Băng Di, Vũ An và Minh Nhật. Ngày nào cũng vậy, hình như đá xoáy nhau là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người bọn họ. Vũ An cứ như vậy, khơi nguồn xong cuối cùng kết quả nhận được cũng là sự thất bại thảm hại.
Và vấn đề chính ở đây là gì? Cái bí mật mà cậu bạn Thiên Duy đổ bao ‘xương máu’ và ‘tâm huyết’ để dựng lên và dành cho tụi nó là gì?