Vũ Thiên Băng hỏi han nơi may y phục của hoàng cung thì được biết nơi đó là "Phụng Y cát". Cô hiện tại vẫn chưa nói rõ ý định của bản thân. Cô chỉ bí ẩn, xin phép được đến đó cùng cung nữ Ngọc Tâm. Và cũng không quên mượn luôn kim bài của hoàng thượng để tiện cho việc sắp làm, cho việc đến nơi cần đến được dễ dàng.
Dương Thiên Phong đành ở lại Uy Ninh cung cùng Thái Hậu trò chuyện chờ đợi.
Trên đường đến Phụng Y Cát. Vũ Thiên Băng và cung nữ Ngọc Tâm trò chuyện vô cùng vui vẻ. Ngọc Tâm một câu nói cũng hoàng hậu, hai câu nói cũng hoàng hậu khiến Vũ Thiên Băng dần phát bực.
"Sau này, cô đừng gọi tôi là hoàng hậu nữa được không? Tôi không thích đâu, cứ gọi tôi là Thiên Băng được rồi."
Cung nữ Ngọc Tâm vội vàng cúi đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt:
"Ý sao vậy được, nếu vậy thì nô tì sẽ bị phạt nặng đó. Chuyện này tuyệt đối không được."
Gọi thẳng tên hoàng hậu sao? Cho cô 9 cái mạng cô cũng không dám.
"Vậy thì tùy cô, gọi sao cũng được tôi không ép. Mà nè, tôi không bị tàn tật, cớ gì phải người hầu nhỉ? Hình như cô là cung nữ được cử ở cạnh tôi luôn? Ừm... Sau này cô không cần hầu hạ tôi, tôi sẽ nói với hoàng thượng cho cô."
Vũ Thiên Băng là một cô gái mạnh mẽ và yêu thích sự tự do. Việc gì cô làm được, cô sẽ đều tự mình làm lấy, không muốn nhờ vả ai. Nếu thực sự cần thiết, cô mới nhờ giúp đỡ. Nên tự dưng có thêm một nô tì khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Không… nô tì muốn hầu hạ người, xin người đừng bỏ nô tì."
Cung nữ Ngọc Tâm nghe Vũ Thiên Băng nói đến đây thì liền quỳ xuống cầu xin.
"Chuyện này... cô đứng lên rồi hãy nói."
Vũ Thiên Băng nhìn thấy biểu hiện quỳ rạp của Ngọc Tâm, trong lòng liền bối rối nói.
"Không, nô tì sẽ không đứng. Cho tới… khi hoàng hậu chấp nhận nô tì."
"Thật ra, ngay từ đầu lúc nô tì gặp người. Nô tì đã có cảm giác người rất thân thiện, tốt bụng, và đặc biệt hơn những nữ nhân khác."
"Rồi khi người lớn tiếng với cả thừa tướng. Nô tì rất phục người. Làm nô cho một chủ tử có lương tâm còn hơn là một chủ tử bất lương. Nếu hoàng hậu không nhận nô tì… thì… thà nô tì chết đi chứ không muốn sống để làm nô cho kẻ khác. Vì làm nô cho kẻ khác chắc chắn sẽ sống không bằng chết. Kiếm được chủ tử tốt đó là ước muốn của biết bao cung nữ, nay nô tì đã tìm thấy người trước mặt, đó là phúc phần của nô tì, xin hoàng hậu đừng bỏ nô tì."
Ngọc Tâm vừa khóc, vừa nói ra tấm lòng của mình đối với Vũ Thiên Băng chỉ qua chưa hết 24h tiếp xúc.
Vũ Thiên Băng trong lòng cũng có chút rung động, khi nghe những lời nói tự đáy lòng của cô cung nữ này. Cô coi nhiều bộ phim cổ trang cung đấu, cũng thấy các cung nữ thường rất đáng thương. Vì thế, trong lòng cũng ít nhiều đồng cảm với Ngọc Tâm, cô cung nữ trước mặt mình. Nhưng Vũ Thiên Băng cô lại không muốn làm ai phải khổ vì mình.
Sau một hồi suy nghĩ cô đã đưa ra quyết định...
"Được thôi, tôi sẽ nhận cô, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện..."
Nghe thấy được đồng ý, Ngọc Tâm vội vàng khẩn trương đáp mặc cho chưa biết đó là điều kiện gì.
"Vâng chỉ cần người nói nô tì có chết cũng làm."
"Uầy, không cần phải chết đâu. Trước hết cô đứng lên đi cho dễ nói chuyện, tôi cúi xuống mỏi cổ quá, không chừng gãy cổ cô đền cho tôi á."
Vũ Thiên Băng nhẹ nhàng cất giọng đe dọa.
"Vâng... nô tì đứng lên ngay."
Ngọc Tâm giọng vẫn run run nói.
"Tôi muốn cô làm em gái tôi."
"Sao ạ? Làm em gái?"
Vũ Thiên Băng vội vàng gõ vào đầu mình một các *Bóc*
"Là làm muội muội của tôi."
Nghe tới làm muội muội, Ngọc Tấm giọng càng run hơn, hai mắt thì tròn xoe, tai ù đi vài phần, gối không quên chạm đất lần nữa đáp:
"Nô tì không dám."
Vũ Thiên Băng nhìn biểu cảm của Ngọc Tâm liền trấn an.
"Này, cô không cần phải sợ như vậy đâu. Vì tôi biết cô rất tốt cũng như tôi, vả lại nơi đất khách quê người này tôi cũng không có ai quen biết hết. Hiện tại cũng chỉ ngoài trừ cô ra thôi. Thật ra tôi cũng từng có một muội muội giống cô, rất ngoan và biết nghe lời. Tôi muốn cô làm muội muội tôi vì..."
"Theo nguyên tắc của tôi, tôi sẽ không cho phép ai xa lạ hầu hạ mình, nếu muốn hầu hạ, sát bên thì phải là người thân, vì chỉ có bên người thân tôi mới có cảm giác an toàn. Khi tôi vui có thể cùng tôi san sẻ niềm vui, khi tôi buồn có thể nghe tôi tâm sự. Đối với người ngoài tôi không hề yên tâm…"
"Cô có 2 lựa chọn rõ ràng. Chọn thế nào là tùy cô đấy..."
Cung nữ Ngọc Tâm vẫn còn trong giai đoạn phân vân, khó chọn thì Vũ Thiên Băng liền hạ giọng, nở nụ cười với cô:
"Thế nào đồng ý không? Tiểu muội?”
Vẫn không khiến cung nữ Ngọc Tâm cứng đầu này đứng dậy được. Vũ Thiên Băng liền đứng thẳng người, thở dài một cái vờ bước đi.
"Tự Sinh - Tự Diệt."
Sau bốn chữ của Vũ Thiên Băng, cung nữ Ngọc Tâm liền vội vàng nắm tay cô...
"Muội... Muội đồng ý tỷ tỷ."
Vũ Thiên Băng, trong lòng liền cảm thấy thoải mái vài phần sau tiếng gọi của cung nữ Ngọc Tâm. Cô mỉm cười quay người, nghiêng đầu, nhìn Ngọc Tâm gối vẫn chạm đất, nhướng mày:
"Vẫn chưa chịu đứng lên? Định quỳ đến sáng à?"
Sự đáng yêu này của Vũ Thiên Băng, trong phút chốc khiến Ngọc Tâm thoáng bối rối, hai má liền ửng hồng. Chân cô vội vàng duỗi thẳng, đứng lên ngay ngắn. Ngọc Tâm thực sự xúc động trước sự tốt bụng của Vũ Thiên Băng. Bởi vì từ bé Ngọc Tâm đã phải sống nơi hoàng cung thiếu thốn tình thương này. Hiện tại, đột nhiên có người quan tâm, nhận cô làm muội muội khiến cô nghẹn ngào, hạnh phúc đến mức chẳng biết tỏ làm sao cho rõ.
Mà kể cô cũng tốt số, được cả hoàng hậu nhận làm muội muội cơ đấy.
"Lại đây với tỷ nào."
Vũ Thiên Băng nói, hai tay dang rộng đón đứa em gái, đón người thân quen đầu tiên của mình ở nơi đất khách này vào lòng. Trong lòng cũng không khỏi vui mừng.
"Tỷ...tỷ..."
Ngọc Tâm cũng nghẹn ngào ôm lấy Vũ Thiên Băng, thực sự tỷ của cô rất ấm nha, lại có mùi thơm nữa, Ngọc Tâm rất thích. Buông Ngọc Tâm ra Vũ Thiên Băng nói:
"Chỉ có muội là ngoại lệ thôi đó nghe chưa. Sau này có người ngoài thì cứ gọi tỷ là hoàng hậu, còn không có thì cứ kêu bằng Băng tỷ, được chưa. Muội yên tâm sau này tỷ sẽ bảo vệ muội, không để ai ăn hϊếp muội xinh đẹp của ta đâu."
Vừa nói cô vừa tiện tay béo má Ngọc Tâm, giọng dỗ ngọt.
"Đừng khóc nữa xấu hết rồi này."
"Vâng."
Chưa bao giờ Ngọc Tâm thấy mình ấm áp thế này, có phải đây là tình thương mà cô ao ước bấy lâu?
Hai người sau màn nhận tình thân đầy nước mắt và nụ cười thì cũng chịu tiếp tục đến "Phụng Y Cát" làm đại sự.
"Hoàng ..."
Chưa kịp nói hết câu thì Vũ Thiên Băng lườm Ngọc Tâm. Tính ra Ngọc Tâm định gọi hoàng hậu luôn á. Mà chưa kịp gọi đã bị chặn họng nên cô liền thay đổi cách xưng hô:
"Tỷ tỷ à, cho muội hỏi tỷ một chuyện được không?"
"Cứ tự nhiên."
"Muội muội của tỷ tên gì vậy?"
Ngọc Tâm nhìn Vũ Thiên Băng ái ngại tò mò.
"Muội hỏi làm gì?"
"À muội chỉ đang thắc mắc ai mà tốt số thế thôi, có được một tỷ tỷ như tỷ."
Giọng nói của Ngọc Tâm 10 phần thì hết 8 phần toát lên sự ngưỡng mộ vị muội muội ruột rà kia của Băng tỷ rồi.
"Trịnh Từ Hy."
Nói đến đây Vũ Thiên Băng chợt nở một nụ cười nhẹ, tuy thoáng qua nhưng cũng rất đẹp.
"Oa cái tên nghe hay quá, ủa mà không cùng họ tỷ à?"
"Biểu muội của ta."
Vũ Thiên Băng nhẹ nhàng nói, nhưng lại thoáng giật mình, nội tâm kiểu:
"Chị Hy mà biết thì chết chắc."
Trong lòng Ngọc Tâm lại thầm nghĩ:
"Uầy biểu muội mà được tỷ ấy yêu mến như thế. Vậy thì muội ruột ra sao nhỉ? Thật không dám nghĩ tới."