Bản thân cũng tự cảm nhận được Vũ Thiên Băng đã mềm dẻo hết mực, lại còn việc đại hôn có phần vội vàng. Dương Thiên Phong trước mắt cứ đồng ý hết mọi việc Vũ Thiên Băng đề ra. Ngày dài tháng rộng, hắn không tin rằng bản thân lại không thể buộc Vũ Thiên Băng tự nguyện, thổ lộ với hắn.
"Ta đồng ý. Nhưng nàng không thể mãi gọi ta là Anh gì đó được. Không lẽ nơi nàng ở mọi người đều xưng hô là Anh ?"
Vũ Thiên Băng đón nhận câu hỏi của Dương Thiên Phong liền không ngần ngại trả lời:
"Đúng vây, chỗ tôi sống mọi người đều gọi nhau như vậy. Giống như hiện tại nơi này mấy người như anh... như Hoàng Thượng hay nam tử sẽ gọi nữ tử bằng muội muội, và nữ tử gọi nam tử là ca ca hay huynh. Nhưng chỗ tôi nữ tử gọi nam tử bằng Anh và nam tử gọi nữ tử bằng Em."
"Phu Thê gọi nhau cũng gọi như vậy, không gọi là phu quân, tướng công mà gọi là Anh hay Anh yêu và phu nhân, nương tử thì gọi chung là Em hoặc Em yêu. Ừm… nói ra cũng phức tạp lắm nên sau này có cơ hội tôi sẽ từ từ dạy anh biết."
"À mà nè, tôi nói trước, sau này tôi sẽ không quỳ hành lễ trước anh, và cách xưng hô cũng sẽ không đổi. Nếu có người ngoài thì... thì tôi sẽ gọi anh như đúng cách mà các phi tần khác gọi, còn chỉ có hai chúng ta thì sẽ là không thể."
Vũ Thiên Băng trợn mắt bá đạo, nói, rồi mỉm cười vui vẻ. Ngược lại với cô, hoàng thượng Dương Thiên Phong lúc này lại nghệch ra chẳng hiểu gì. Trong con dân của hắn cai trị, còn có bộ tộc người ăn mặc hở hang, nói chuyện thì toàn những từ ngữ trên trời, dưới đất như cô sao? Thật không thể tin được, vậy mà hắn lại không biết, phải cho người điều tra mới được.
"Nhưng mà nói suông không được, phải có giấy tờ làm chứng, giấy trắng mực đen rõ ràng tôi mới an tâm."
Vũ Thiên Băng thấu suốt cẩn thận đưa ra yêu cầu. Cô sợ rằng nếu sau này hắn nuốt lời thì lúc đó phải làm sao, nên bây giờ phải kí kết ngay. Cô ngồi giải thích tường tận về bản giao kết của cả hai.
Dương Thiên Phong hiện tại vẫn theo ý nguyện của cô. Hắn thoáng nghĩ cô thật trẻ con. Cô cho rằng cô có một tờ giấy thì có thể làm gì được hắn sao? Cho dù sau này cô có kiện hắn không đúng lời hứa thì cũng chẳng có ai dám nhận vụ này, vì chẳng có ai muốn đầu rơi khỏi cổ.
Cả hai ngồi viết ra những điều giao kết từ nãy đến giờ. Nhưng khổ nỗi cô không hiểu chữ hán còn tên kia không hiểu chữ hiện đại.
Cả hai ngây ngô hỏi đối phương về thứ mà người kia viết vẽ lên giấy là gì.
"Ây da, chúng ta đang bị bất đồng chữ viết."
Vũ Thiên Băng cất tiếng khi tìm ra vấn đề nan giải.
"Bất đồng chữ viết là gì?"
Dương Thiên Phong đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cô.
"Là như thế này... thật ra trước sau gì tôi cũng phải nói cho anh hiểu rõ. Tôi vốn không phải người ở đây... nói cách khác tôi không thuộc về thế giới này. Bây giờ tôi nói cho anh biết sự thật tin hay không tùy anh. Tôi là người ước chừng của cả ngàn năm sau, không phải người ở đây, do một tai nạn vô tình tôi bị... xuyên không và lạc vào thế giới này."
"Thật ra, một ngàn năm sau, người ta không viết chữ như anh nữa, vì đó vốn không phải chữ viết riêng của nước ta, mà là chữ mượn của nước khác. Sau này chữ viết chính thức của nước ta là hệ chữ la-tin và được gọi là chữ quốc ngữ như những chữ mà tôi đã viết, vì nó gọn, dễ hiểu, dễ viết, sau này người ta sẽ không còn phổ biến loại chữ của anh nữa mà họ chỉ dùng chữ này đây, nên tôi không biết anh đang viết gì và anh cũng thế."
Vũ Thiên Băng cố gắng ngồi giải thích chi tiết cho hắn.
"Người của ngàn năm sau?"
Đôi mày của Dương Thiên Phong nhíu lại ngờ vực hỏi lại.
"Đúng vậy, trông thì có vẻ hoang đường nhưng sự thật nó là vậy đấy. Anh không tin cũng không sao, cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi."
Vũ Thiên Băng bất lực nói, bất lực giải thích và cũng bất lực cười vì cô cũng hiểu rằng đây là một sự thật khó tin. Ngay cả cô cũng không thể tin nữa huống chi là hắn. Hắn thoáng chốc ngờ vực, nhưng lại không để tâm cho lắm. Hắn lại nghĩ là cô muốn bày trò gì đó với hắn, nên hắn cứ thế thuận theo, chiều lòng cô.
"Vậy giờ phải làm sao?"
"Hay là ta cứ kí vào đi, rồi tôi sẽ dạy cho anh chữ viết của tôi, và anh cũng phải dạy cho tôi chữ viết của anh. Như vậy ai cũng sẽ hiểu đối phương viết gì."
Suy nghĩ một hồi cô bất đắc dĩ nói.
"Như vậy cũng được."
Hai người sau khi hoàn thành giao kết xong liền cùng nhau đến thỉnh an Thái Hậu.