Chương 40: Ngũ Ác Ma - Tam Hộ Pháp - Binh Khí Độc Cổ I

Xe ngựa rời khỏi hoàng cung không bao lâu. Trên xe, không một ai nói với ai một lời nào. Thiên Hân, Điệp Vũ và Dương Thiên Phong đều đồng loạt nhắm mắt, ngồi thiền. Chỉ còn Vũ Thiên Băng và Ngọc Tâm là ngồi lắc lư theo xe ngựa. Nhìn nhau.

Không khí im lặng như thế này, đối với Vũ Thiên Băng, có phần không quen. Cô đưa mắt nhìn ba người đang nhắm mắt một lượt, rồi lại nhìn binh khí của họ mới phát hiện. Trông chúng rất quen. Vũ Thiên Băng không muốn đánh động đến sự yên tĩnh của mọi người, cô nháy mắt với Ngọc Tâm, ý bảo muốn lấy binh khí của họ xem. Ngọc Tâm rụt rè không dám, liền lắc đầu.

Vũ Thiên Băng liền nhẹ thở, vậy thì bản thân sẽ ra tay. Cô tự thân tò mò, đưa tay cầm vào cây kiếm trắng của Dương Thiên Phong dựng ở bên kia chỗ ngồi.

Bụp.

Cạch.

Á.

Tay chưa kịp động vào kiếm. Vũ Thiên Băng đã bị Dương Thiên Phong một tay ôm chặt eo, một tay nắm chặt cổ tay, siết. Cú siết khiến cô phải kêu lên một tiếng.

Dương Thiên Phong nhận ra bản thân hình có hơi quá tay nên vội thả lỏng.

"Nàng…"

Tiếng động vừa rồi khiến Điệp Vũ cùng Thiên Hân đồng mở mắt nhìn. Vũ Thiên Băng bị Dương Thiên Phong ôm, mặt thoáng đỏ, trong lòng có chút không thoải mái. Cô vội vàng gỡ tay hắn ra, ngồi ngay ngắn. Đưa tay xoa xoa cổ tay của mình, ánh mắt ngó tứ phía tránh né.

"Ta… ta chỉ tò mò. Không biết cao thủ như các người thì sẽ dùng binh khi như thế nào. Thấy mọi người đang thiền định. Ta không muốn mọi người phân tâm nên…"

Dương Thiên Phong xoay người Vũ Thiên Băng lại đối diện hắn. Một tay nắm lấy tay cô, một tay vén tay áo lên xem chỗ hắn vừa siết mạnh. Cô ban đầu cứng đầu chống cự. Đột nhiên hắn nắm chặt, ánh mắt vô hồn nhìn cô, không một lời nói. Đối diện với hắn ngay lúc này, cô có vẻ cảm nhận được điều gì đó… đáng sợ. Nên nuối nước bọt một cái rồi thả lỏng tay. Mặc hắn làm gì thì làm.

Nhìn cô hiện tại đã ngoan ngoãn. Cơ mặt hắn liền dãn ra. Hắn nhìn cổ tay cô, trong lòng có chút xót. Hắn tự trách bản thân quá mạnh tay, khiến cổ tay nhỏ bé, trắng trẻo của cô, hiện tại đỏ một mảng. Nhẹ nhàng nâng tay cô lên, hắn nhẹ nhàng xoa giúp cô.

"Nếu nàng có điều thắc mắc. Cứ nói. Ta nhất định sẽ không giấu. Ta không muốn một lần nữa, vô tình tổn thương nàng. Chỉ vì những lí do không đáng như thế này. Nàng hiểu chứ?"

Hắn nhẹ nhàng xoa tay, giọng nói đến ánh mắt, rất ôn nhu, rất cưng chiều cô. Cô hiện tại chỉ biết vô thức gật đầu.

Xoa được một lúc, hắn liền cầm lấy thanh kiếm đưa qua chỗ cô. Cô đón nhận thanh kiếm, tỉ mỉ quan sát một lượt. Từ tổng thể đến họa tiết. Dương Thiên Hân lúc này lên tiếng giải thích.

"Võ lâm chí tôn Tà Thánh đại nhân chính là chủ nhân đời đầu của Vân Y. Là người mà trong giang hồ ai cũng biết đến, và nể phục. Thực ra mọi người hiện tại nói có Vân Y trong tay, chính là đại minh chủ. Cũng chỉ vì Vân Y là vật đại diện cho Tà Thánh đại nhân năm xưa."

"Mọi người, cho đến hiện tại, thế hệ sau này dù chưa từng gặp qua Tà Thánh. Nhưng không vì thế mà bớt đi phần ngưỡng mộ và tôn kính đối với ông. Vì quá coi trọng Tà Thánh, quá nể phục nên, trong giang hồ đã tự ra luật ngầm. Ai có được Vân Y liền làm minh chủ. Vì Tà Thánh năm xưa trước khi biến mất có nói. Vân Y xuất hiện trở lại, người nắm giữ được, chắc chắn là hậu duệ của ông."

"Tà Thánh cũng chính là người tạo ra năm binh khí độc cổ. Năm binh khí này khi xưa đã giúp Dương Thần Quốc rất nhiều trong việc chống giặc ngoại xâm. Sau khi Tà Thánh mất, năm binh khí cũng đều thất lạc, bặt vô âm tín."

"Hiện tại, thứ đại tỷ đang cầm, chính là một trong năm binh khí độc cổ. Kiếm Bạch Vô. Hiện tại… ngoài đại ca ra, cũng chỉ có tỷ mới có thể đυ.ng vào nó."

Trong ánh mắt của Dương Thiên Hân hiện tại có vài nét ganh tị với Vũ Thiên Băng. Nội tâm cô khẽ than thở:

"Hoàng huynh từ lúc có Bạch Vô, không để một ai có thể đến gần nó xem xét tỉ mỉ, huống hồ chi là đυ.ng vào. Nếu người mà có khả năng đυ.ng vào, thì cũng chỉ là những người đã chết. Bởi chỉ có chết mới được chạm vào lưỡi kiếm. Ta nhiều lần hỏi xem thử một chút, huynh ấy cũng không cho. Vậy mà hiện tại lại dễ dàng ném nó qua cho hoàng tỷ. Ta… thật ganh tị… hic hic."

Đồng tử dãn ra, nét mặt không giấu được sự ngạc nhiên. Vũ Thiên Băng nhìn Bạch Vô kĩ thêm một lần. Suy nghĩ. Lúc này, nội tâm tự thì thầm, cô tự đánh vào đầu mình một cái thật đau, Dương Thiên Phong kế bên định cản nhưng không kịp.

"Ây da. Ta đúng là ngu mà. Hoàng thượng hắn, mới đêm qua đưa cho ta bức họa thiết kế chi tiết rồi, vậy mà hiện tại ta lại không nhận ra. Ta… ta thật chán ta quá mà."

"Nàng… sao lại tự đánh mình?"

Vũ Thiên Băng nhìn Dương Thiên Phong lại nhìn mọi người cười xuề xòa.

"Ta vừa nãy có chút điều không hiểu. Hiện tại, đánh một cái tự nhiên nghĩ thông rồi… ha ha."

Cầm Bạch Vô trong tay, Vũ Thiên Băng tự cảm thán. Đúng là kiếm tốt, cổ đại mà có thể dùng được công thức rèn kiếm hiện đại tốt thế này. Tà Thánh kia là người không đơn giản.

Bạch Vô. Cái tên làm nên thương hiệu. Nó là một cây kiếm màu trắng đồng bộ từ cán, lưỡi đến vỏ. Cán có một viên ngọc màu trắng. Xung quanh được khắc hình một cái đầu rồng. Thân kiếm là thân của bạch long đang lượn.

"Năm binh khí độc cổ. Bạch Vô kiếm là một, được tướng công ta nắm giữ. Vậy còn bốn món nữa là gì? Chắc chắn, những người nắm giữ những binh khi còn lại. Cũng không lọt khỏi danh sách những người nguy hiểm như tướng công nhà ta chứ?"

Cười khẩy một cái, Vũ Thiên Băng đưa đôi mắt tinh nghịch nhìn Dương Thiên Phong. Dương Thiên Hân đoạn này lại bỗng nhiên lười biếng. Cô hất mọi thứ về phía Điệp Vũ. Đối với đôi mắt muốn ăn tươi, nuốt sống người khác của Thiên Hân. Điệp Vũ không thể từ chối.

"Hiện tại, những nhân vật tung hoành trong võ lâm, có thể khiến giang hồ dậy sóng, khϊếp sợ. Bao gồm: Ngũ Ác Ma và Tam Hộ Pháp. Cái này cũng là do người trong giang hồ tự đặt. Chứ ta thấy họ cũng không có ác lắm. Chỉ có điều ra tay hơi tàn bạo."

"Ngũ Ác Ma có: Vô Tình, Y Độc, Đông Hàn, Vô Độc và Âu Tà. Tam Hộ Pháp có: Vô Tâm, Tử La, Hắc Di."

"Hộ pháp ác ma Vô Tâm ở đâu thì ác ma Vô Tình ở đó. Là ta và… đại ca, tướng công yêu quý của đại tỷ. Tử La là hộ pháp luôn bên cạnh, làm việc cho ác ma Đông Hàn. Đông Hàn này, còn có một cái tên khác: Tổ Sư Sát Thủ Đông Phương Hàn. Hắn đứng đầu Đông Sát, là một tổ chức sát thủ hàng đầu của Dương Thần Quốc."

"Hắc Di là hộ pháp của Y Độc. Y Độc gọi hắn là ác ma cũng được. Gọi hắn thần y cũng không sai. Hắn võ công không hề cao. Mọi chuyện đều nhờ vào Hắc Di. Nhưng hắn lại giỏi dùng thuốc và độc dược. Hắn có thể hạ độc ngay trong lúc đang đứng nói chuyện với mọi người rất bình thường. Mọi người sẽ không hề hay biết, cho đến khi đột nhiên lại té ngã, mất công lực. Người này, theo ta biết đang là thần y cứu chữa dân chúng ở thành U Sa gần U Cốc."

"Còn lại hai người. Vô Độc và Âu Tà. Âu Tà thì ta không rõ lắm về hắn. Ta chỉ rõ nhất về… Vô Độc…"

Nói đến đây, Điệp Vũ đột nhiên ngập ngừng, ánh mắt nhìn Dương Thiên Hân, lại nhìn qua Vũ Thiên Băng, rồi đảo lại Dương Thiên Phong.

Vũ Thiên Băng đang nghe câu chuyện cuốn hút một cách say đắm, đột nhiên bị khựng lại khiến cô có chút khó chịu.

"Sao? Vô Độc thì sao? Rõ nhất thì nói đi. Sao tự nhiên im lặng vậy?"