Chương 38: Tuệ Vũ! Ta Không Phải

Vũ Thiên Băng hiện tại đang đứng ở một không gian trắng vô định. Mọi thứ xung quanh cô chỉ là một màu trắng xóa. Xoay người nhìn ngó xung quanh, cô không thể tìm ra một vết đen nào. Cô nhắm mắt, đưa tay ra phía trước, xoay người từ từ, cẩn thận, cảm nhận.

Mắt vẫn khép chặt, cô nghiêng đầu, cố gắng dùng tai để cảm nhận xem thử có âm thanh kì lạ nào có thể phát ra trong khoảng không này hay không. Tuyệt nhiên vẫn không hề có một tiếng động nào. Nhưng dường như, cô có thể cảm nhận được điều gì đó…

"Chính xác. Là hướng này."

Vũ Thiên Băng thì thầm. Chân liền cất bước về hướng mà cảm giác mách bảo. Hai mắt vẫn nhắm nghiền. Trong khoảng trắng vô định, bước đi của cô cũng vô định. Bỗng một giọng nói quen thuộc ở đâu đó, vang lên sát bên tai Vũ Thiên Băng. Như một lời thì thầm…

"Tuệ Vũ. Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng."

Vũ Thiên Băng mở to mắt một cách bất thình lình. Cơ thể khẽ rung lên một cái, ngay sau khi lời thì thầm đã kết thúc chỉ còn để lại một chút âm vang.

"Là ai?"

Không một ai trả lời. Câu hỏi của Vũ Thiên Băng cứ như thế, tự âm vang trong khoảng trắng vô định này. Vũ Thiên Băng nhắm mắt, cố gắng suy nghĩ điều gì đó. Không được bao lâu, cô liền mở mắt, ánh mắt quan sát, đề phòng. Cất lời với cung giọng không chắc chắn.

"Tà… Thánh? Là Tà Thánh phải không?"

Đáp lại câu hỏi của Vũ Thiên Băng lại là một lời thì thầm khác.

"Tuệ Vũ. Ta rất nhớ nàng. Là ta phụ nàng. Ta sẽ bù đắp cho nàng bằng mọi giá."

Da gà, gai óc trên cơ thể Vũ Thiên Băng nổi lên từng đợt với lời thì thầm đó. Cô nghe mà chẳng hiểu gì. Nhưng lại cảm nhận được, âm giọng của những lời thì thầm đó. Rất da diết, tha thiết và chân thành.

Vũ Thiên Băng nhìn ngó xung quanh, cất giọng nói lớn hết mức có thể.

"Ta thật sự không biết người là ai. Lại càng không biết đến Tuệ Vũ gì đó. Nếu người đang xem ta là Tuệ Vũ. Chắc chắn đây là một sự nhầm lẫn. Ta là Vũ Thiên Băng, là người hiện đại của thế kỉ 21…"

Vũ Thiên Băng chưa kịp trình bày hết suy nghĩ liền giật mình tỉnh giấc. Miệng cô hiện tại vẫn còn la lớn những lời khó hiểu…

"Ta là Vũ Thiên Băng. Không phải Tuệ Vũ. Không phải…"

Vũ Thiên Băng mở to mắt, mồ hôi nhễ nhãi. Trước mặt cô hiện tại là Dương Thiên Phong, hắn vẫn đang ngồi nhìn cô, ánh mắt lo lắng, đôi tay vẫn giữ chặt vai.

"Đúng. Nàng là Vũ Thiên Băng, là hoàng hậu Vũ Thiên Băng, là thê tử của ta. Nàng nhất định không phải Tuệ Vũ."

Dương Thiên Phong luôn miệng trấn an Vũ Thiên Băng, tay không ngừng lay cô tỉnh giấc. Sau khi cô đã bình tĩnh trở lại, hắn liền không cần mang giày, chân không bước xuống giường, rót cho cô một cốc nước.

Đợi Vũ Thiên Băng đón nhận cốc nước, từ từ uống. Lúc này, Dương Thiên Phong mới cất lời hỏi:

"Nàng đã gặp ác mộng sao?"

Cô buông cốc nước, thở mạnh một cái, lắc đầu. Hắn nhìn trạng thái thất thần hiện tại của cô, trong lòng cũng không muốn biết thêm.

"Nàng nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ gọi Ngọc Tâm và một vài cung nữ đến giúp nàng chuẩn bị mọi thứ. Ta cũng về Kỳ Thiên cung để chuẩn bị. Một chút nữa, đầu giờ tỵ (9h) chúng ta sẽ xuất phát."

Vũ Thiên Băng vội nắm tay áo của hắn, níu giữ.

"Hoàng thượng chỉ cần gọi một mình Ngọc Tâm đến cho ta là được. Không cần thêm nhiều người."

Dương Thiên Phong khẽ gật đầu, Vũ Thiên Băng sau đó liền bỏ tay áo của hắn ra, để hắn rời đi. Trong lòng cô hiện tại vẫn không thoát được…

"Tà Thánh. Tuệ Vũ. Rốt cục có liên quan gì đến mình?"

Ngả người, nằm dài trên giường, hai mắt của Vũ Thiên Băng lại dần khép lại. Cho đến khi Ngọc Tâm xuất hiện.