Vũ Thiên Băng sau khi rời Thừa An cung, cô với trí nhớ vừa tăng vượt bậc của bản thân lần mò về Kỳ Thiên cung. Cô lén lút về tới cổng Kỳ Thiên cung thì thấy nhiều người chạy tới chạy lui, chạy loạn cả lên như tìm kiếm gì đó.
Nấp vô một vách tường thì cô hóng hớt được hai thái giám nói chuyện với nhau là tìm mình, nên cô tiếp tục trốn và tìm đường khác về Tích cung của mình. Nhưng thật khó khăn cho cô khi đâu đâu cũng có thái giám, quân lính và cung nữ tìm cô.
Cuối cùng sau nhiều giờ vất vả cô cũng về được Tích cung của mình.
Cô vừa bước vào trong chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì Dương Thiên Hân đã lao tới ôm cô cứng ngắc. Ngọc Tâm thì đứng kế bên đó rơm rớm nước mắt.
"Tỷ tỷ đi đâu vậy? Có biết mọi người lo cho tỷ lắm không?"
Dương Thiên Hân sắp khóc đến nơi buông Vũ Thiên Băng ra hỏi, còn Ngọc Tâm thì vẫn đứng đó im lặng. Chấm nước mắt và thốt lên hai chữ.
"Tỷ tỷ."
Dương Thiên Phong từ ngoài bước vào. Nhìn thấy Vũ Thiên Băng, hắn cũng liền chạy lại đẩy Dương Thiên Hân ra mà ôm chặt như sợ cô bay mất vậy.
"Nàng đã đi đâu vậy? Có biết ta nhớ nàng lo cho nàng lắm không?"
Dương Thiên Phong vội hỏi han, nhưng vẫn ôm chặt cô, làm cô thở một cách khó khăn. Cô không ngừng đấm mạnh vào lưng hắn.
"Khụ… khụ... B.ỏ… r..a."
Dương Thiên Hân nhìn Hoàng Huynh ôm Hoàng Tỷ siết chặt liền vội vàng.
"Hoàng huynh bỏ tỷ ra đi."
Dương Thiên Phong lúc này buông Vũ Thiên Băng ra, nhìn vào khuôn mặt dễ thương đang xanh ngắt của cô, tim hắn chợt nhói lên và cảm thấy mình có lỗi.
Khoảng khắc hắn không tìm thấy cô, hắn cũng có cảm giác này, l*иg ngực đau lên từng cơn, từng cơn một. Đây là lần đầu tiên hắn biết lo lắng cho nữ nhân khác nhiều đến như vậy.
"Khụ... khụ... Hoàng thượng người đang làm cái gì vậy hả? Muốn gϊếŧ người à!"
Vũ Thiên Băng trong trạng thái khó thở, tức giận nói không ra hơi và xoa cổ. Dương Thiên Phong liền hạ giọng, xoa lưng xin lỗi cô.
"Ta xin lỗi, là lỗi của ta, nàng đừng giận."
Ổn định lại được hơi thở bình thường cô hỏi:
"Mấy người làm gì mà khóc bù lu bù loa lên thế? Có ai chết à? Mà sao cho nhiều người tìm ta như tội phạm vậy? Có chuyện gì sảy ra?"
Vũ Thiên Băng nhìn ánh mắt đỏ hoe của ba con người hiện tại một lượt rồi hỏi, lúc này Ngọc Tâm mới đến ôm cô nhẹ nhàng, chứ không mạnh bạo như Dương Thiên Phong.
"Tỷ.... thật ra là….."
Ngọc Tâm đem chuyện ban sáng không thấy Vũ Thiên Băng cho đến bây giờ, toàn bộ tường thuật lại cho cô nghe rõ ràng. Vũ Thiên Băng trong lòng liền than vãn:
"Uầy, mình chỉ mới đi 9 tiếng thôi mà, sao mà loạn hết cả lên vậy?"
Cô không đem toàn bộ mọi thứ trải nghiệm mình đã trải qua kể cho mọi người nghe vì sợ mấy người này lại quan tâm cô quá mức. Lúc nãy nhìn biểu cảm của Dương Thiên Phong đã làm cô sợ hú hồn một phen. Hiện tại cô cũng không có tâm trạng kể lể, cô liền nghĩ chuyện nói qua loa:
"Ta đâu phải con nít đi mà không biết đường về. Chỉ là sáng nay có hứng muốn đi tham quan hoàng cung này tí thôi, ai ngờ nó to quá, cho nên giờ mới về nè."
Vũ Thiên Băng đưa tay lau nước mắt cho Ngọc Tâm. Một tay cô vỗ về Thiên Hân và đưa ánh mắt lỗi lầm nhìn Dương Thiên Phong cô nói tiếp:
"Thôi mà dù gì ta cũng đã bình yên ở đây rồi. Mọi người đừng như thế nữa. Được rồi, sau này có đi đâu thì ta cũng sẽ báo cho mọi người một tiếng. Được chưa? Đừng như vậy nữa. Nhìn mọi người như vậy thiệt tình ta vui không nổi luôn ấy."
Vũ Thiên Băng hạ giọng chuyển đề tài để thay đổi không khi căng thẳng này.
"Mà nè, mọi người ăn gì chưa vậy?"
"Nàng nghĩ ta còn tâm trí mà ăn khi không tìm thấy nàng sao?”
Dương Thiên Phong hỏi ngược lại làm Vũ Thiên Băng cứng họng. Biết là lỗi của mình nên cô sửa lỗi bằng cách.
"Được thôi, hôm nay Vũ Thiên Băng ta đây sẽ xin lỗi mọi người bằng hành động thiết thực là ta sẽ nấu khao mọi người bữa này. Sao đồng ý chứ?"
Nghe giọng điệu hùng hồn của Vũ Thiên Băng, cả ba người hiện tại đồng tử liền giãn nở hết cỡ đồng thanh hỏi:
"Nàng/tỷ biết nấu ăn sao?"
Nhìn biểu cảm của mấy người này, Vũ Thiên Băng thật không còn lời nào diển tả nổi tâm trạng đang rơi xuống vực thẳm hiện tại:
"Mọi người xem thường ta quá đấy. Hoàng thượng à, người ngồi đó chờ đi, công chúa Thiên Hân nếu muội sợ dơ thì cứ ngồi đó tâm sự với hoàng đế ca ca của muội đi. Còn Tâm theo tỷ."
Nói xong, Vũ Thiên Băng kéo Ngọc Tâm đi, thấy vậy Thiên Hân cũng chạy theo:
"Gì mà sợ dơ chứ, ta không sợ, đi theo tỷ, chết ta cũng đi."
Vậy là ở trong phòng chỉ còn lại Dương Thiên Phong cô đơn một mình. Hắn cũng muốn đi nhưng vợ không cho phép nên cũng không dám. Ai bảo nóc nhà của hắn cao quá làm chi.